Cứu Rỗi

Chương 8

Ngày hôm đó, sau khi Ôn Hoa ăn cơm xong, đi dạo không được bao lâu thì Cố Mộng không thể tiếp tục nữa, nói lời tạm biệt với Tô Ngữ rồi trở về. Bởi vì lúc nào Ôn Hoa cũng khom lưng ôm lấy cánh tay của Tô ngữ, dáng vẻ như không ai có thể cướp cô đi. Cố Mộng còn chưa chạm vào tay Tô Ngữ thì đã bị ánh mắt của cậu liếc qua làm cho sợ đến mức không dám đến gần cô nữa. Không chỉ vậy, phía sau có có mấy người mặc đồ âu, khiến cho người qua đường đều ngoảnh đầu lại nhìn.

Sau khi bất đắc dĩ tạm biệt Cố Mộng, Tô Ngữ và Ôn Hoa trở về nhà họ Ôn.

Vừa đi vào phòng, không còn người khác nữa, Tô Ngữ lập tức rút tay mình ra, vẻ mặt tức giận. Nhưng cô vẫn cố gắng khống chế âm lượng của mình: “Ôn.. Mặc Mặc, trước khi đi chị đã nói như nào?”

“Chị nói em ở nhà ngoan ngoãn chờ chị.” Ôn Hoa cúi đầu.

“Vậy cậu làm thế nào?”

Ôn Hoa không trả lời. Tô Ngữ hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng cậu, cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện hôm nay cũng có chút đáng mừng, bởi vì đến nhà họ Ôn lâu như vậy rồi, cô đã không ít lần đề cập đến việc đi ra ngoài, nhưng Ôn Hoa rất kháng cự. Chú Lý từng nói, từ sau khi bà Ôn mất, lần Ôn Hoa tới công viên trò chơi kia là lần đầu tiên cậu ra khỏi nhà sau hơn mười năm.

Nhưng sau khi Tô Ngữ đến, dường như cậu đã đạt được điều mình mong muốn, nên không bằng lòng ra ngoài nữa. Tô Ngữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Mặc Mặc, chỉ không thể luôn ở đây được, có lúc sẽ phải ra ngoài. Nếu vậy thì sau này chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài được không?”

Cậu nhíu mày, đưa mắt nhìn Tô Ngữ, đáp: “Ở nhà không tốt sao? A Ngữ ở cùng em không được sao?” Bàn tay khẽ nắm lại phía sau lưng.

“Chị hi vọng Mặc Mặc sẽ ngày càng có nhiều bạn thân, có sự nghiệp của riêng mình. Tất nhiên là chị cũng sẽ ở bên cạnh em.” Những lời này của Tô Ngữ là thật lòng. Một tháng sớm chiều bên nhau, đối với cô, Ôn Hoa đã không còn là người râu ria qua đường, cô thật sự hi vọng cậu sẽ ngày càng tốt hơn. Cậu có gia thế không người nào theo kịp, có khuôn mặt còn đẹp hơn cả người nổi tiếng, có một bộ não của thiên tài, nhưng lại vẫn luôn giam mình trong căn phòng với bốn bức tường này. Tô Ngữ cảm thấy như vậy thật đáng tiếc, rõ ràng cậu chính là sự tồn tại mà nhiều người hâm mộ kia mà.

“Thật không? Chẳng lẽ không phải là do A Ngữ chê em phiền, muốn đẩy em ra sao?” Ngón tay bị cậu cấu chặt, đôi mắt đỏ ửng nhìn Tô Ngữ.

“Đương nhiên là không rồi, chị…” Tô Ngữ đứng dậy, đi tới ôm cậu vào lòng, “Chị chỉ muốn em ngày càng tốt hơn thôi.”

“Vậy A Ngữ, chị thích em không?” Ôn Hoa ôm chặt lấy Tô Ngữ, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

“Ừm, thích. Mặc Mặc của chị là người tốt nhất thế giới này!” Tô Ngữ tự nhiên nói ra khỏi miệng, sau đó hai mắt mở to, dường như tự mình cảm thấy kinh ngạc vì những gì mình đã nói. Mà Ôn Hoa không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cậu chỉ biết một câu này của Tô Ngữ đã kéo cậu ra khỏi vũng bùn của khủng hoảng và đau lòng. Cậu vừa cười vừa khóc, rồi lại nhanh chóng lau nước mắt.

“Em cũng thích A Ngữ, thích A Ngữ nhất. thích A Ngữ nhất nhất nhất! Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, sẽ mãi mãi ở bên nhau!” Cậu càng ôm Tô Ngữ chặt hơn.

Tô Ngữ không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Tại sao mình lại dễ dàng nói ra từ “thích” như vậy? Đúng là nhìn khuôn mặt này không ai nhịn được mà không rung động, nhưng tự cô cũng hiểu, mình vì tiền nên mới tới đây chăm sóc cậu một thời gian. Cho dù thật sự yêu đương, không nói tới nhà họ Ôn không đồng ý mà ngay cả ba mẹ cô cũng sẽ không đồng ý. Vậy nên, cậu nói “mãi mãi”, cô không thể bảo đảm.

Cuối cùng Ôn Hoa vẫn đi theo Tô Ngữ ra ngoài. Ban đầu cậu không muốn tới nơi có nhiều người, nhưng qua vài tháng, cậu bắt đầu đồng ý cùng cô tới rạp chiếu phim, tới trung tâm thương mại. Sau đó, ba Ôn và bác sĩ xác nhận rằng Ôn Hoa đã có thể nói chuyện, kết bạn như người bình thường, hi vọng cậu có thể bắt đầu tiếp xúc công việc ở tập đoàn, Ôn Hoa cũng không có biểu hiện kháng cự.

Năng lực của cậu được phát huy, cách xử lí tình huống đầy quyết đoán, nhanh chóng nắm bắt được tình hình của tập đoàn, sau đó dần trở thành người điều hành. Tất nhiên là lúc này Tô Ngữ vẫn luôn bên cạnh cậu. Cả một căn phòng làm việc rộng như vậy, Tô Ngữ ngồi cách cậu không xa. Lúc mở cuộc họp, cô sẽ ngồi bên ngoài phòng họp chờ cậu.

Gần đây Tô Ngữ đang nghiên cứu cách mở một tiệm trà sữa. Một năm trôi qua, cô không cần phải quan tâm đ ến vấn đề tiền ăn tiền mặc. Ban đầu cô còn không đồng ý, quần áo đồ trang điểm này kia đều tự bỏ tiền ra mua. Nhưng Ôn Hoa đi cùng không thích vậy, Tô Ngữ cũng không muốn từ chối cậu, vì như thế cậu sẽ trở nên bất an hơn, cậu sẽ mặc kệ mọi người mà ôm Tô Ngữ rồi làm nũng với cô.

Cho nên một năm nay Tô Ngữ tích cóp được không ít tiền, số dư hiện tại khiến nhiều người phải ước ao. Hơn nữa nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, cô muốn về nhà với ba mẹ rồi mở một tiệm trà sữa.

Quả nhiên, mấy ngày sau, Ôn Lỗi gọi Tô Ngữ đến.

“Tiểu Ngữ, cảm ơn cháu, Mặc Mặc đã trở lại rồi, chú rất vui. Bây giờ cháu có tính toán gì không?” Thật ra Ôn Lỗi cũng là một kẻ si tình, cả đời chỉ có một mình bà Ôn. Cho dù bà Ôn ra đi ngoài ý muốn, nhưng ông cũng không phóng túng bản thân như những kẻ có tiền khác. Ông chỉ có mình Ôn Hoa là con, mà hiện giờ đối với ông, Tô Ngữ cũng coi như là nửa con gái nuôi. Ông nhìn ra được Tô Ngữ là một đứa trẻ ngoan.

“Chú Ôn, cháu muốn về thành phố M mở một quán trà sữa nhỏ. Ba mẹ cháu đều ở đó, cháu cũng muốn ở bên cạnh họ.”

Ôn Lỗi muốn nói lại thôi, thật ra ông nghĩ, nếu Tô Ngữ chưa có tính toán gì thì ông muốn hỏi cô có đồng ý tới làm việc ở công ty Ôn Hoa không. Dù sao thì cô vẫn luôn ở đó cùng với cậu, nhưng lại không phải nhân viên chính thức, như thế sẽ khiến cho người ta nghị luận sau lưng, đối với cô không phải là chuyện tốt.

Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tô Ngữ, biết rằng cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù sao thì Tô Ngữ cũng có cuộc sống của riêng cô mà.

Nhưng mà ông lại hơi lo lắng, sợ rằng Ôn Hoa không chịu đựng được.

“Người trẻ tuổi có lý tưởng là tốt. Nếu cháu có vấn đề hay khó khăn gì thì đều có thể tìm chú Ôn, số tiền thưởng còn lại chú sẽ lập tức cho người chuyển cho cháu.”

“Cảm ơn chú Ôn.” Tô Ngữ cúi người cảm ơn.

Ôn Lỗi mỉm cười xua tay, do dự một lát, ông lại nói: “Nhưng mà bên phía Mặc Thư, cháu phải nói với thằng bé một câu. Mặc dù bây giờ không còn vấn đề gì, nhưng mà cháu là người đặc biệt, có lẽ thằng bé sẽ cần thời gian để làm quen.”

“Cháu hiểu rồi, chú yên tâm ạ.”