Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 40: Đến tận nơi uy hiếp 2

Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ nhân lúc loạn chạy ra bên ngoài nhưng trong nước khắp nơi đều là người với người, giống như nặn sủi cảo vậy.

Bọn họ không ngừng nhào lên. Có người giật đồ vật, cũng có người cướp thuyền cao su.

Trịnh Vỹ Lệ có đánh nhau được đi chăng nữa thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay. Không chỉ bị cướp mất một số của cải, tay còn bị chém thương, đáng ghét hơn là còn có kẻ thẳng tay đập thuyền cao su.

"Nếu không phải thuyền cao su có chống đâm chém, sợ là bọn chị chẳng còn cơ hội mà trở về được nữa."

Thế giới quá xa lạ khiến Trịnh Vỹ Lệ nghi ngờ cuộc sống này, mệt mỏi mà dựa vào người của Lục Vũ.

Khương Ninh không biết an ủi họ như thế nào. Tận thế cũng chỉ mới bắt đầu.

Không cho hai người có cơ hội hít thở, dưới nhà đã vang lên tiếng gõ cửa.

Một nhóm người rất đông kéo đến, nhìn thì ít nhất cũng phải mấy chục người, chen lấn nhau đến mức hành lang tầng 17 cũng không đứng đủ.

Khương Ninh cau mày. Đám người này muốn cố chấp cướp đồ?

Đồ ăn của Trịnh Vỹ Lệ là cô ấy liều mạng lấy về, bọn họ không dám chạy ra ngoài mưu sinh nhưng cứ nhắm vào tầng 18. Xem ra đây là muốn bắt nạt kẻ yếu đây mà.

Mệt lòng. Không có ai muốn nói chuyện. Trừ 1801, tất cả mọi người tay đều cầm dao bước xuống tầng.

Bốn đôi mắt chứa đựng đầy sát khí, khiến cho những kẻ kia sững sờ tại chỗ. Trong lòng bọn họ sợ hãi nhưng lại không cam tâm rời đi, nghĩ rằng mấy chục người đối phó với bốn người thì vẫn có khả năng thắng, bởi đó mà nhất thời phấn khích.

Một người đàn ông trung niên đeo kính bước ra, trên mặt đầy ý cười nói: "Mọi người đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có ý gì xấu đâu."

Khuôn mặt Khương Ninh lạnh lùng: "Chuyện gì?"

"Xin chào, tôi là Hạ Chí An, là tầng trưởng được các hàng xóm chọn ra. Tôi muốn thương lượng một chút việc kết nhóm đi ra ngoài tìm vật dụng."

Ông ta híp mắt cười nhưng ai ngờ bốn người không có ai nói lời nào, chỉ đành ngượng ngùng giải thích: "Chính phủ đến bây giờ cũng không cứu trợ. Bên ngoài mọi thứ đều loạn cả rồi, một mình đi ra ngoài tìm kiếm đồ rất nguy hiểm hơn thế có tìm được đi nữa thì giữa đường cũng sẽ bị cướp đi mất. Bởi vậy, chúng tôi đã bàn bạc với nhau, quyết định chọn ra người có bản lĩnh cùng đi tìm, cũng coi như là phối hợp với nhau."

"Mấy người có xuồng hay thuyền cao su không?"

"Không phải đang tìm mọi người bàn bạc chuyện này ư?" Hạ Chí An ngại ngùng: "Mọi người đều là hàng xóm với nhau, ngày nào mà chả thấy nhau. Gặp tai nạn lớn thật cũng có thế giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng không?"

Câu này nói ra, nửa đầu là lời ngon lời ngọt còn nửa sau uy hϊếp.

Khương Ninh hơi im lặng: "Đợi một lát, chúng tôi bàn bạc với nhau chút."

Cô dùng mắt ra hiệu với ba người còn lại xong thì sau đó đi tới bên cạnh cửa sổ thương lượng: "Mọi người có kế hoạch gì không?"

Trịnh Vỹ Lệ tính cáchcứng rắn, không nghe nổi lời uy hϊếp của người ta.

Muốn cướp thuyền cao su? Bước qua xác cô ấy trước đã, kéo thêm vài kẻ đệm lưng cũng không lỗ chút nào. Không sợ thì cứ lên luôn đi!

"Đám người này lòng dạ đa đoan, hay là cho bọn họ mượn thuyền cao su đi?"

Lục Vũ rất lý trí: "Anh hùng không chịu cái thua thiệt trước mắt, nếu như thật sự ép bọn điên lên, nhiều người xông tới như vậy, chịu khổ vẫn là chúng ta mà thôi."

Trịnh Vỹ Lệ không đồng ý: "Không được, lần này để bọn họ được như ý thì sau này chúng ta không xong đâu."

Khương Ninh hỏi 1801: "Anh thì sao?"

"Tôi không vấn đề, cô thì sao?"

"Cùng đi cũng chẳng thể kiếm nổi đồ gì đâu. Đừng nói là kiếm chẳng được bao nhiêu, cho dù có kiếm được đi chăng nữa, nhiều người như vậy thì đến kẽ răng còn chẳng bõ nhét. Tới khi đó, họ lại tính kế thôi."

"Chi bằng cho bọn họ mượn, để bọn họ ra ngoài tìm thuyền." Khương Ninh nói ra suy nghĩ của mình: "Trong thành phố có không ít cửa hàng bán đồ dùng ngoài trời, chỉ cần bọn họ ra ngoài sớm thì có lẽ có thể tìm thấy được thuyền xung phong hoặc thuyền cao su. Tới lúc đó, bọn họ sẽ không chỉ nhằm vào chúng ta mãi nữa."

"A Ninh, em nói như vậy cũng có lý, nhưng ở bên ngoài loạn như thế, nếu như thuyền cao su bị cướp mất hoặc bị làm hỏng, sau này chúng ta biết phải làm sao?"

"Chị quên rồi à? Em cũng có thuyền cao su."

Hoắc Dực Thâm nói: "Tôi có thuyền xung phong."

Lục Vũ: "..."

Trịnh Vỹ Lệ: "..."