“Chúng ta cứ chờ xem!”
Bỏ lại mấy lời cay nghiệt, bọn họ bỏ đi với vẻ mặt xám xịt.
Khương Ninh không nói câu nào, dùng dao phi vào tường, dọa bọn họ sợ bỏ chạy.
Kiểu này tuy có vẻ độc ác nhưng cũng dọa được bọn họ không dám đến một khoảng thời gian dài.
Khương Ninh đóng cửa lại, phát hiện Đậu Đậu bị đánh thức, cô bé rưng rưng nước mắt, muốn khóc nhưng không dám, cô bé co ro trên sofa người khẽ run rẩy.
Tình trạng cô bé này không ổn lắm, chắc là đã bị tổn thương sâu sắc.
Cất con dao vào bếp, Khương Ninh hạ giọng xuống: “Đậu Đậu đừng sợ, vừa rồi là người xấu, chị đã đuổi bọn họ đi rồi.”
Cô sờ trán cô bé, cuối cùng cũng hạ sốt rồi.
Thấy bụng cô bé kêu ọc ọc, Khương Ninh liền hỏi: “Em có muốn ăn gì không?”
Đậu Đậu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh trai em đâu rồi?”
1801 vẫn chưa quay về, Khương Ninh lấy cớ đi vào bếp, lấy từ không gian ra một bát cháo trứng và thịt nạc.
Đậu Đậu đói vô cùng, cô bé vừa ăn vừa liếc nhìn cô, có vẻ như rất sợ Khương Ninh sẽ đột nhiên nổi giận.
Nhạy cảm như vậy chắc gia đình cũng không được hòa thuận lắm. Cô khẽ xoa đầu cô bé rồi đưa cho cô bé cây kẹo mυ'ŧ.
“Cảm ơn chị.”
Đậu Đậu rất ngoan, cô bé ngồi yên trên sofa. Khương Ninh mở điện thoại ra lướt, cô mở xem tin nhắn mới nhất thấy Dương Vĩ Thông đang cầu cứu trong nhóm.
Dương Vĩ Thông đẹp trai rạng ngời, ở trường luôn xếp hạng đầu, giỏi ngụy trang nên có mối quan hệ khá tốt, hơn nữa khu nhà có rất nhiều sinh viên, đẹp trai như anh ta rất nhanh đã có người đẹp trả lời.
“Chỗ em có bánh mì với lẩu tự sôi, nếu đàn anh cần có thể đến lấy.”
Cô ấn vào xem ảnh đại diện của người đẹp kia, là người thuê ở tầng mười hai, trong ký ức mơ hồ của Khương Ninh thì hình như người này làm kế toán, trông nhỏ nhắn, xinh xắn, dễ thương và cũng là người luôn đeo bám Dương Vĩ Thông.
Một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu đựng, đúng là không còn gì để nói.
Có điều chắc cô ta không ngờ là không chỉ mình Dương Vĩ Thông đến mà còn dẫn theo rất nhiều người.
Bọn họ không khác gì đàn châu chấu, đi qua chỗ nào chỗ đấy không có cỏ mọc.
Khương Ninh đυ.ng phải cô ta khi cô ta đang mang rau quay về, bình thường vẫn thấy có lửa, chắc nhà vẫn còn lương thực dự trữ.
Nếu cô ta đủ tỉnh táo, biết tỉnh ngộ sau hai lần bọn họ đến ăn trực kia thì chắc vẫn kịp thời ngăn chặn được tổn hại.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cũng gửi tin nhắn than đói trong nhóm.
Vì không có danh tiếng nên không ai thèm trả lời cô.
Sau đó cô lại đưa ra yêu cầu đổi hai mười đồng lấy bánh mì hoặc mì tôm nhưng vẫn không ai trả lời.
Ngoài cửa sổ cơn bão đang hoành hành, của kính cũ tòa chung cư bên cạnh bị gió thổi vỡ tung, tiếng gió lùa vào nhà tạo thành tiếng hú, nước trên đường ngày càng dâng cao.
Hóa ra đó thực sự là cường bão trăm năm mới gặp mới gặp một lần, không ít người cảm thấy hoảng sợ trong lòng, trong nhóm không còn sự náo nhiệt như lúc sáng nữa.
Đậu Đậu lại ngủ thϊếp đi, Khương Ninh sợ cô bé bị cảm lạnh nên đắp chăn cho cô bé.
Ngoài cửa liên tục vang lên tiếng gõ cửa: “Đậu Đậu.”
Sau khi chắc chắn là 1801 Khương Ninh mới mở cửa.
1801 mặc áo mưa nhưng vẫn ướt khắp người, tay cầm tờ giấy cô dán ở cửa: “Đậu Đậu ở nhà cô?”
Khương Ninh gật đầu: “Đậu Đậu bị ốm, cô bé khóc đến nôn mửa, suýt nữa bị nghẹn thực quản, tôi đã cho cô bé uống thuốc nên hạ sốt rồi, về anh chỉ cần cho cô bé tiếp tục uống thuốc cảm là được.”
1801 vừa lo lắng vừa kinh ngạc: “Cô là bác sĩ à?”
“Tôi biết sơ qua thôi.”
1801 bước vào, anh sờ trán Đậu Đậu.
Cứ tưởng anh sẽ bế đi, không ngờ bỗng nhiên anh mở miệng nói: “Làm phiền cô rồi, tôi tên là Hoắc Dực Thâm, tối qua vừa chuyển đến, trong nhà chưa có đồ đạc gì, chắc lát nữa cơn bão chưa thể tạnh ngay được, giờ tôi phải ra ngoài chuẩn bị một số thứ, tạm thời có thể để Đậu Đậu ở nhờ lại đây không? Buổi tối về tôi sẽ qua đón.”
Khương Ninh kinh ngạc: “Bão lớn như vậy, anh vẫn có thể ra ngoài được sao?”