Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 4

Chương 4
Thanh mai trúc mã rồi chuyển thành ân ái bầu bạn, chuyện lãng mạn như vậy tôi đây không dám nghĩ tới. Tôi cùng Viên Tử Thanh từ nhỏ đã chơi với nhau, trải qua thời kỳ ngây thơ đến khi trưởng thành, khát khao mộng mơ cùng người khác phái, tôi không phải là không có đối với anh ta sinh ra quá một ý tưởng.

Chính là, chính là, năm ấy khi còn học cấp ba có một ngày tan học tôi đem một tâm tình thanh thuần nhảy loạn đi đến lớp học của anh ta rồi cùng nhau về nhà, cư nhiên thấy anh ta theo chân một nha đầu rất xinh đẹp cùng khối ôm nhau ở một góc hành lang hắc ám!

Qua một màn cả kinh này tôi đã đem toàn bộ khởi niệm trong đầu ném sạch xuống dòng sông chảy siết cuốn trôi đi rồi! Trong lòng cũng có thêm một loại cảm xúc ủy khuất kỳ quái, khiến cho tôi từ đó về sau đối với anh ta nói chuyện đều thay đổi giọng, không phải trêu chọc chính là quát lớn cùng rống giận.

Kỳ thật, cũng chỉ có một mình tôi biết, cảm xúc chua xót thời kỳ trưởng thành, chỉ có thể dựa vào phương thức biểu đạt xuẩn ngốc như vậy để che dấu đi tâm tư đã nảy mầm thời thiếu nữ.

Sau đợt đó, Viên Tử Thanh cũng trở thành bộ dáng chịu để cho tôi ép buộc bắt nạt, tôi muốn anh ta làm gì nếu anh ta không đáp ứng tôi liền lôi sự việc kia ra nói với anh ta, tôi nói “hai ta quan hệ còn kém mật thiết trưởng thành, về phần cậu ư, tìm được hồng nhan tri kỷ liền đối với chị mình như vậy”.

Vì thế anh ta sẽ không dám lên tiếng nữa, mặc tôi nô dịch. Sau lại biết anh ta cùng cô bé kia không đợi được đến khi thi vào trường đại học liền chia tay. Cô bé kia còn chuyên môn tìm đến phòng học của chúng tôi đem cửa đá văng, đại khái là muốn nói cho tôi biết cái gì mà chen chân a, không chiếm được liền phá hư, rồi còn sẽ không gặp được người tốt lành gì. Việc này khiến tôi cực tức giận, lúc ấy liền thề nói ”Tôi thề, cô cứ chờ xem tôi mà theo họ Viên nhà anh ta thì tôi thi không đậu, rớt đại học!”

Sau đó khi điền vào bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi rõ ràng nói cùng Viên Tử Thanh điền chung một trường, nhưng lại bí mật đổi thành một trường sư phạm khác. Kết quả thời điểm bóc thư thông báo đại nhân hai nhà đều không có nói gì, chính là cao hứng, dù sao cũng là một thành phố gần nhà đều có thể chiếu cố được. Còn riêng Viên Tử Thanh suốt hai tháng lại trưng cho tôi sắc mặt khó chịu, mỗi ngày cái mặt đều đen cũng không thèm nói chuyện với tôi.

Tôi xem bộ dáng của anh ta, trong lòng ngược lại đặc biệt thoải mái. Tôi lâm thời vụиɠ ŧяộʍ sửa bảng nguyện vọng chính là muốn nhìn thấy anh ta không thoải mái, anh ta càng không thoải mái thì tôi càng thấy vui vẻ. Kỳ thật tôi biết, từ sau khi anh ta có bạn gái thái độ của tôi đối với anh ta liền thay đổi, cũng biết anh ta cùng cô bé kia chia tay nhất định là bởi vì tôi, dù sao ở phương diện tình cảm nữ hài tử đều rất mẫn cảm, nhưng không thể nói rõ vì sao, trong lòng tôi thủy chung là oán hận, thời điểm tôi phát hiện mình thích anh ta thế nhưng lại phát hiện tên đáng chết đó đang ôm một cô gái khác! Điều này làm tôi cảm thấy mình bị phản bội, cảm thấy rất ủy khuất cùng nhục nhã. Cho nên tôi hung tợn thề sẽ không cùng anh ta dính dáng đến một chút chuyện giữa nam và nữ.

Cứ như vậy, tốt nghiệp đại học, về nhà công tác, mỗi ngày cãi nhau với hi ha làm hòa, ai cũng đều không tỏ rõ tâm tư của mình, anh ta vẫn mỗi ngày dây dưa với tôi, tôi cũng vẫn mỗi ngày đối với anh ta quát lớn giống giận. Nhưng là không nghĩ tới, một câu hôm nay của anh ta, đã có thể đem tâm tư của tôi quấy đến lộn xộn một đoàn. Anh ta nói: ”Ai nói chúng tôi không mờ ám?”

Tôi, đến tột cùng hi vọng chúng tôi là mờ ám, hay vẫn là không mờ ám?

Ai, rối loạn….