Đại Việt Những Năm Đó

Quyển 1 - Chương 18: Mỗi phương mỗi mưu đồ

Tại lúc Ma Đông Tự và Kiều Nhữ Viên đang say sưa , ở Thăng Long cũng có hai người đang âm thầm bàn luận, trong đó có nhắc đến thái úy Đỗ Anh Vũ cùng Cảm Thánh Thái hậu.

“Anh Vũ dám tư thông với Thái hậu, đúng là loạn cương thường loạn phép tắc mà.”

Một lão già tóc hoa râm nhẹ vuốt râu ria nói. Mặc dù lời ra có vẻ phẫn nộ nhưng khuôn mặt lại bình thản như không khiến người nghe không đoán được hư thực. Phía dưới, một người đàn ông chừng ba mươi, thân hình cao lớn cung kính nói.

“Cha nói chí phải. Năm đó gia tộc chúng ta ủng hộ bọn chúng, mặc dù có tư tâm nhưng mục đích vẫn là giữ cho gian sơn nhà họ Lý vĩnh tồn. Nay chúng lại làm ra điều bậy bạ, chúng ta cần vì vua mà chủ trì công đạo.”

“Chủ trì công đạo?”

Lão già liếc nhìn con mình, trầm mặc hồi lâu mới hỏi.

“Chủ trì như thế nào?”

“Nó mặc dù là Thái úy nhưng quân cung đều là của ta. Chỉ cần chờ nó vào cung cấm rồi xua quân bắt…”

“Ngu xuẩn.”

Lão già trừng mắt mắng. Nguyễn Dương vội vàng im miệng. Mặc dù hắn là tộc trưởng họ Nguyễn, lại giữ chức hỏa đầu của Tả Hưng thánh nhưng đối mặt với cha mình là Nguyễn Đạo Thành tộc trưởng tiền nhiệm, hắn không cách nào dám cãi lại, chỉ có thể cung kính chờ một bên.

“Gia tộc ta ba đời gầy dựng mới có thể có cơ ngơi như thế này, làm theo ngươi có mà diệt tộc khám nhà. Không hiểu bấy nhiêu năm ngươi làm tộc trưởng cái kiểu gì nữa.”

Nguyễn Đạo Thành nhìn con trai mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Ngươi định xua quân vào cung cấm bắt gian à? Vua dù nhỏ vẫn là vua, nay ngươi làm thế khác hϊếp vua còn nhỏ tuổi, khác nào quân phản tặc. Dù nhất thời bắt được thì như thế nào, sau này cũng sẽ bị người lợi dụng tấu tội xét nhà diệt tộc thôi. Đúng là ngu xuẩn mà.”

Nguyễn Dương cúi mặt xuống chịu trận. Hắn biết cách này không ổn nhưng nay Đỗ Anh Vũ thế lớn, hòa thượng Viên Thông lại đang nghiêng theo bên Thái hậu chèn ép họ Nguyễn, thực khiến hắn không có cách nào. Chẳng lẽ lại chịu thua?

“Vậy theo cha ta nên làm như thế nào?”

“Dùng kế mượn dao gϊếŧ người là được. Đỗ Anh Vũ không thiếu kẻ thù. Mặc dù nó dùng mưu dùng thuốc hại lại trừ được nhiều người nhưng ngôn không chính danh không thuận, thành ra không nhổ tận gốc. Nay nó lại thế lớn, mưu đồ chuyên quyền, ắt hẳn đυ.ng chạm rất nhiều người. Chúng ta chỉ cần lợi dụng những người này là được.”

“Nhưng chúng sẽ tin ta sao? Dù sao thì người người đều biết chúng ta cùng họ Đỗ có liên quan mật thiết, con sợ…”

Không đợi Nguyễn Dương nói xong, Nguyễn Đạo Thành đã mở miệng, lời nói nhẹ như không.

“Vậy để cho chúng biết là được. Nghe nói tộc ta có người bắt được rùa vàng có lông màu xanh, lén đem tin này nói cho tộc họ Đỗ rồi gây xích mích đánh nhau. Tốt nhất là ra người chết.”

“A!”

“A gì mà a?”

Nguyễn Đạo Thành trừng mắt.

“Không có người chết lấy đâu ra việc họ Nguyễn ta đi đòi công đạo? Lấy đâu ra cớ người khác biết hai tộc xích mích? Ngu xuẩn.”

Nguyễn Dương tự biết mình thất thố, vội vàng dạ vâng. Người sau hừ lạnh một tiếng nói tiếp.

“Phái người dò xét xem những ai có bất mãn với họ Đỗ, tốt nhất là có cả hoàng tộc. Như vậy chúng ta có thể dễ dàng tẩy đi vai trò của mình trong chuyện này. Nhớ đấy.”

“Cẩn tuân ạ!”



Trong cấm thành, ở một chỗ cung điện nguy nga tráng lệ, một người trung niên mặc cẩm bảo, khuôn mặt đẹp đẽ đang ngồi bằng, tay nâng ly rượu đồng, tay vuốt râu gật gù đắc ý. Tiếng nhạc ký vang lên trong điệu hát điệu múa khiến người nghe như lâm vào một mảnh kỳ cảnh.

“Thái úy thấy điệu múa này như thế nào?”

Chờ khi cung nữ lui tán, người ngồi ở chính sảnh mới vén rèm đi ra. Thân hình thước tha yểu điệu, nhìn như thế nào cũng không ra bóng dáng một vị thái hậu đã ngoài ba mươi. Đỗ Anh Vũ nghe hỏi, không keo kiệt vỗ tay tán thưởng.

“Đúng là điệu múa của thần tiên, đẹp không sao tả xiết.”

“Vậy chúng đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

Cảm Thánh Thái hậu ý cười tràn ngập, nâng lên ly rượu mà hỏi. Đối với câu hỏi này, người sau chắp tay mà rằng.

“Thái hậu là phượng nghi trong loài người, làm sao những kẻ kia so sánh được.”

“Vậy mà có kẻ chẳng thấy đấy!”

Thái hậu bĩu môi nói. Đỗ Anh Vũ vẫn cười cợt, thức thời nói sang chuyện khác.

“Có vẻ như họ Nguyễn bắt đầu không yên phận rồi.”

“Hả?”

Thái hậu ngồi xuống bàn kế bên, thần tình cũng trở nên nghiêm túc. Nàng còn nhớ rõ năm đó, vì để Thiên Tộ thuận lợi lên ngôi, nàng cùng Đỗ Anh Vũ bất đắc dĩ phải nhường ra một số lợi ích để tranh thủ quyền lực của nhà họ Nguyễn cùng thái sư Viên Thông, nhờ đó giải quyết dễ dàng phản tặc Thân Lợi. Đáng tiếc khi muốn diệt cỏ tận gốc, nhà họ Nguyễn cùng Hoàng tộc đã đứng ra làm ngăn cản. Nàng chỉ có thể lùi lại xử trảm Thân Lợi mà tha cho những kẻ khác, bù lại nhà họ Nguyễn cùng Hoàng tộc sẽ toàn lực phò tá hoàng thượng, đồng thời dập tắt tin đồn Thiên Tộ không phải con của tiên hoàng.

Cũng chính từ giây phút này, nàng triệt để hiểu rõ bản thân. Nàng có quyền lực nhưng không có năng lực chấp chính, không hiểu được phân tích đại thế quốc gia, quyền mưu lại không bằng những lão cáo già này. Cho nên nàng chỉ có thể đem quyền lực của mình phân cho nhà họ Đỗ, dùng bọn hắn làm người phát ngôn, dùng bọn hắn làm tay sai bảo trì lấy địa vị của nàng. Miễn sao nàng vẫn làm Thái hậu, vua vẫn là Thiên Tộ thì họ Đỗ làm quyền thần cũng được làm gian thần cũng xong, không có bất cứ ảnh hưởng gì tới nàng. Những yến tiệc như hiện giờ chỉ là cầu nối để nàng biết nàng nên làm gì và không nên làm gì trong những dự định sắp tới mà thôi. Nay Đỗ Anh Vũ lại nói tới họ Nguyễn, chứng tỏ họ Nguyễn đã bắt đầu nguy hại tới quyền lợi của nàng. Đỗ Anh Vũ cần nàng phối hợp, cũng cần nàng biết rõ đề phòng những bất trắc sắp xảy ra.

“Thái úy nắm được tin gì à?”

Đỗ Anh Vũ khẽ gật đâu rồi lại lắc đầu, sau đó mới mở miệng nói ra.

“Họ Nguyễn vẫn chưa có động tác lớn nào nhưng từ khi hoàng thượng lên ngôi, họ Nguyễn có động tác nhỏ nhiều lắm.”

Hắn chậm rãi liệt kê.

“Năm Đinh Mùi, viên ngoại lang là Nguyễn Nghĩa Trường dâng con rùa 3 chân, mắt sáu con ngươi. Năm Mậu Thân, tặng Nội nhân hỏa đầu Nguyễn Phúc làm Thái Bảo, tước Nội thượng chế, Nguyễn Hoàn làm Viên ngoại lang thượng thư sảnh, Nguyễn Nhân, Nguyễn Khánh, Nguyễn Thối làm Trung thư hoả; Nguyễn Biếm, Nguyễn Bộc, Nguyễn Khoan làm Chi hậu thư gia. Tháng 12 người ở hương Thái Bình là Nguyễn Mãi dâng hươu trắng. Năm Giáp Dần Lệnh thư gia Nguyễn Mỹ dâng con ngựa màu hoa đào, đầu xanh, bốn chân mọc sáu cựa. Tháng ba năm Đinh Tị , Đại liêu ban Nguyễn Công Đào dâng rùa trắng. Tháng sáu, Nguyễn Công Đào đến Vu Đàn ở phía nam làm lễ cầu mưa. Tháng 3 Năm Canh Thân Viên ngoại lang là Nguyễn Nghĩa Minh dâng hưu đen tại cung điện…”

Nói tới đây, Đỗ Anh Vũ nhìn thẳng về phía thái hậu, đều đều nói.

“Những kẻ này ít nhiều đều có liên quan đến họ Nguyễn. Mặc dù không lên được hàng nhất phẩm nhưng phân bố đều khắp lục bộ. Đây là điều không nên.”

Thái Hậu có chút mơ hồ. Những thứ này đều là thỏa thuận từ trước, làm sao lại là điều không nên. Họ Đỗ cũng không ít kẻ được nàng nâng đỡ mà nắm lấy những vị trí chủ chốt thì họ Nguyễn cũng có quyền chứ.

“Nhất là năm ngoái thăng cháu của Nguyễn Đạo Thành là Nguyễn Quyền lên làm trung thư xá nhân, đến Na Da^ʍ Điền ở đầu phía nam châu Văn, hội với Triều phụng lang châu Thất Nguyên là Nông Ngạn Cương để bàn việc. Dù dù lấy việc người châu Quảng Nguyên bắt người ở châu Thất Nguyên là cớ nhưng bất cứ ai đều rõ, mấy thằng liêu tử không đáng để động chúng như thế này.”

“Ý gì?”

“Chuyện này rõ ràng thể hiện họ Nguyễn đã bắt đầu nhúng tay tới địa phương, không còn giới hạn tham vọng ở cung cấm nữa.”

Thái hậu có hơi lung lay đầu, cố gắng sắp xếp lại những lời mà Đỗ Anh Vũ nói. Đáng tiếc, mặc dù nàng có thân phận cao quý nhưng rõ ràng không đủ để nâng tầm nhìn của nàng lên bằng những kẻ này. Trong mắt nàng, địa phương chỉ là những nơi nhỏ bé, chỉ có hoàng thành là nơi chí cao mà thôi.

Đỗ Anh Vũ cũng không lạ lẫm gì với biểu hiện của người trước mặt. Dù sao thì không phải ai cũng là Võ hậu, vừa có thể khuynh đảo quyền chính lại có tầm mắt cao xa. Chốn cung nhân như Cảm Thánh Thái hậu mới là điều bình thường. Chính vậy nên hắn mới có cơ hội không phải sao? Cho nên hắn rất có kiên nhẫn để giải thích.

“Năm xưa, Đinh Tiên Hoàng mặc dù dẹp loạn sứ quân nhưng căn cơ sứ quân còn tại. Như họ Kiều vẫn nắm lấy Phong Châu, họ Ngô giữ Binh Kiều, họ Phạm giữ Đằng Châu, họ Lã giữ Tế Giang,… Sau này Thái Tổ lên ngôi, dù thừa hưởng quân đội cùng dùng đạo Phật làm căn cơ nhưng quyền lực rốt cuộc vẫn không tới những địa phương này. Nay họ Nguyễn lại cho người liên lạc, rõ ràng rắp tâm không tốt.”

Đỗ Anh Vũ dừng lại, ý vị nói.

“Đó là chưa kể đến việc, hoàng hậu đang tìm người cầu thuốc.”

“Thuốc gì?”

Thái hậu ngơ ngác hỏi.

“Hoàng thượng lên ngôi đã được mười năm, nhiều người nghĩ quốc gia này cần một thái tử.”

“Đáng chết!”

Thái hậu biến sắc, ánh mắt nhìn về Đỗ Anh Vũ cũng dần trở nên nguy hiểm.

“Thật ư?”

“Thần không dám dối.”



Trước bỏ qua việc Thái hậu đang giận dữ như thế nào, ở điện Long An lúc này cũng có một người sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía điện Thái hậu. Phía dưới, một người mặc đồ đen đang cúi người quỳ tấu. Chờ khi nói xong, người này mới chậm rãi nói.

“Tin chính xác chưa?”

“Thần không dám nói sai!”

Lý Thiên Tộ hít sâu một hơi rồi phất tay đuổi thuộc hạ đi. Chờ trong cung không còn một ai, Lý Thiên Tộ mới ném mạnh tình báo trong tay xuống bàn, ánh mắt vốn thanh minh chợt dâng lên từng tia huyết hồng.

“Phản! Phản hết rồi!”

Lý Thiên Tộ cười ha ha hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn nay lại phát ra từng tia dữ tợn.

“Một đám loạn thần tặc tử. Các ngươi muốn chơi thì trẫm sẽ chơi với các ngươi. Nguyễn Đạo Thành, Đỗ Anh Vũ, Vũ Đái còn cả thái hậu, xem xem ai mới là người cười tới cuối cùng.”

Nói xong, Lý Thiên Tộ thu hồi lại tâm tình. Khuôn mặt kinh khủng thoáng cái đã nhu hòa xuống, thần tình vui vẻ cùng ánh mắt sáng tỏ cứ như cơn tức giận vừa rồi chỉ là một cơn ảo giác không có thật. Hắn tiến tới bàn rồi ngồi xuống lật từng tấu sớ. Thấy trên đó ghi chép những lời ca tụng cùng những điềm lành cần được phong thưởng, khuôn mặt hắn càng trở nên vui vẻ, phảng phất hắn tin tưởng những điều này là thực vậy.

“Người đâu! Cho truyền thái úy vào cung. Trẫm có niềm vui cần nói với Thái úy.”

Nội nhân nhanh chóng đi vào nghe lệnh. Đúng lúc, nắng xem qua khe cửa rọi tới bàn, hắt lên khuôn mặt vốn ngây thơ thêm một phần rực rỡ.

“Trời cao cao.

Đất lớn lớn.

Cỏ cây rậm rạp như mê.

Sỏi đá chằng chịt như hột.

Trai cò đánh nhau

Đá lớn bay

Cây dài vụt

Ngư ông cầm cá mang về…”

Kẻ lĩnh chỉ vừa ra ở ngoài bỗng nghe lấy tiếng hát trong trẻo. Bước chân vốn vội vã chợt thấp đi một nhịp rồi quay về phía cung nhìn, hồi lâu mới dậm chân bước đi, thoắt cái đã xuất hiện ở cung thái hậu.

“Bẩm, Hoàng thượng vời Thái úy vào cung nghị sự…”