Thánh Vệ Giả

Chương 17: M642

"Nghe cậu."

"Mi cố tình đúng không?"

"Cố tình gì cơ?"

"Đừng có giả ngu, mi cố ý để tau bị ăn đòn đúng không?"

"Tuyệt đối không hề! Mà nhắc tới chuyện này, lúc đó đo ra mức hai rồi sao không để 908 trực tiếp đi ra chuyển Quỷ lão vào người Tiến luôn, như vậy nhanh gọn lẹ hơn nhiều a." Linh Động dứt khoát chối rồi lập tức chuyển chủ đề.

"Không sớm thì muộn, đằng nào cũng gặp, nên tau tiện thể giới thiệu mi với Tiến luôn, sau này quen thuộc rồi có gì cũng dễ nói. Với lại, phản ứng mỗi người mỗi khác, đâu ai giống ai. Làm như mi nói, lỡ thấy đống xúc tu mọc ra sau lưng tau, Tiến nó hoảng hồn chịu không nổi thì sao? Lỡ.. Mà kệ đi, cách của tau cũng mượt chớ bộ."

Lỡ đâu nhìn thấy, đến cả Tiến cũng xem hắn thành quái vật dị hợm thì sao? Loại ánh nhìn khinh miệt đó, hầu như toàn trường từ giáo viên đến học sinh nhìn hắn còn chưa đủ nhiều à?

Kể từ lần chảy máu mũi đầu tiên, lời đồn như u ác tính, ngấm ngầm lan khắp toàn trường. Nào là có học sinh bị chảy máu, trong máu có lẫn dịch mủ trắng, cẩn thận bệnh truyền nhiễm, đừng nên tiếp xúc gần.

Cái gì mà trong trường có học sinh bộc phát biểu hiện ung thư máu ác liệt chết người, nguy hiểm cực kỳ, tránh xa gấp.

Có người còn truyền tai nhau, bảo đây là mủ máu, biến chứng giai đoạn AIDS, tuyệt đối đừng dính phải máu của nó, bằng không xong đời.

Hàng loạt đồn đoán thất thiệt, đám học sinh tụm năm tụm bảy khinh khi cợt nhả, chỉ trỏ hắn từ xa; giáo viên vài người nhiều lần liếc hắn, lời không tỏ nhưng ý tứ sâu xa.

Ngay cả khi chủ nhiệm lớp hắn đứng ra đính chính vào tiết Sử học, rằng đây không phải bệnh dịch truyền nhiễm, càng không liên quan đến AIDS, không tồn tại nguy hiểm chết người nào cả, mà là một triệu chứng hiếm gặp, được các y bác sĩ, chuyên viên nghiên cứu huyết học tạm gọi là chứng tạp huyết.

Rằng mọi người đều là bạn bè học chung với nhau, nên hòa thuận mới phải.

Đáng tiếc cũng chỉ là lời nói đầu môi bị gió thổi tiêu tán mà thôi, không có mấy người nghe lọt.

"Mà Linh Động này!"

"Hửm?"

"Quỷ lão cũng giống như mi, cũng là nai nai gì đó à?"

"Là Naniite. Quỷ lão thuộc chủng Naniite Cổ Hỏa, thể độc nhất, Thiết Quyền Hỏa Quỷ." Linh Động hồi ức lại những lần Quỷ lão đem quyển trục họa tự lịch ra, say sưa kể về ngày tháng lịch duyệt đó đây đặc sắc, để rồi chốt lại bằng mấy cái danh hào loè loẹt, thật thật giả giả.

"Thể độc nhất?"

"Cá thể duy nhất tồn tại, không có thứ hai." Linh Động giải đáp.

Farh gật gù nhẹ nhàng ồ thành tiếng, thì ra thể độc nhất là ý này.

"908 tau thấy lúc nãy cũng là năng lượng mô ảnh luôn nhỉ?" Farh không quá chắc chắn hỏi, một bên thong thả đạp xe ngắm cảnh, một bên sực nhớ lại ngay trước giây phút hắn quay người tới ngồi cạnh Tiến, nhằm giúp Linh Động xác định có phải là liệu nguyên gì gì đó hay không.

Hắn chắc bẩm dư quang khoé mắt đã thấy cả Linh Động lẫn 908 đều chóng vánh phai mờ đi.

Linh Động gật đầu xác nhận: "Ừ. Tôi và cậu đang trong tiến trình dung hòa huyết mạch, bất quá cả hai chúng ta tách ra quá lâu, khó mà tự nhiên hoàn thành quá trình này được. May mắn thay, 908 được loài tiên tổ Nonost cải tạo lại để đề phòng trường hợp như thế này. Nên về cơ bản, quả bóng đa năng này hiện đang làm vật trung gian, điều phối tiến trình dung hòa huyết mạch sao cho ổn thỏa, nhẹ nhàng nhất có thể, tránh việc cơ thể vật chủ xuất hiện tình trạng bài trừ bởi cơ chế sốc phản vệ, do không nhận diện được nguồn năng lượng của bản thân, từ đó gây lãng phí phần lớn năng lượng. Tóm lại, 908 không thể dễ dàng rời khỏi cơ thể vật chủ được. Làm như vậy đồng nghĩa với gián đoạn quá trình, khởi động lại ở các lần sau tương đương tiêu tốn thời gian dài hơn, khó hơn, cũng buộc phải mất thêm một khoản năng lượng đáng kể, thứ mà lúc này là tài nguyên khan hiếm, hầu như kiếm không đâu ra. Nếu không phải tổ Sênh Long chuẩn bị từ trước bị lũ Nocxit quét mất, buộc phải góp nhặt vài con lẻ tẻ trên đường, thì cũng không đến nỗi bó tay bó chân chậm chạp như hiện tại. Quỷ lão cũng sẽ không.."

"Linh Động!" Farh trực tiếp cắt đứt đối phương lải nhải.

"Hửm?"

"Dông dài quá, trưởng thành lên!"

Công ty cổ phần dược phẩm M642, nơi Hilius Jaffah Doppler, bố Farhrael làm việc.

Như thường lệ tra thẻ thông tin vào ổ mắt cảm biến quang trên trụ kiểm soát, Farh quen thuộc dựng xe ở một góc rồi bước vào.

"Chào anh Hải!" Đi ngang qua chốt bảo vệ, Farh thẳng người ưỡn ngực, tay đưa ngang trán làm dấu chào, cất cao âm lượng đánh thức anh bảo vệ đam mê bộ môn "mơ giữa ban ngày".

"Khò.. Khực! A, Farh hơ.. oáp.. ó hở?" Hải lấy tay che miệng ngáp dài ngáp ngắn: "Lâu quá không gặp, hổm rày khoẻ không em?"

"Dạ cũng được, nay tới phiên anh trực ca sáng ạ?"

"Ừ, nay lão kia bận đột xuất nên anh tăng ca." Nói được một nửa Hải lại lấy tay che miệng ngáp.

Hải thân xuyên loại đồng phục bảo vệ quần tây đen cùng áo ngắn tay thường thấy; khuôn mặt không có gì lạ, đặt trong đám đông liền có thể rất nhanh lẫn vào dòng người, tuyệt không thu hút chú ý.

"Anh với chị Bảy gà chừng nào mới thuận buồm xuôi gió đây?" Farh híp mắt đầy ý tứ, hỏi.

Bình thường Hải đều sẽ thủ sẵn vài túi nhỏ trứng gà, ngẫu nhiên cho một số bệnh nhân tội nghiệp, ốm yếu đến mua thuốc, không thì cũng chia bớt cho đồng nghiệp. Mặc người đối diện từ chối khéo cỡ nào, Hải luôn cười bảo trứng dư nhiều lắm, ăn không hết, rồi cứ thế dúi vào tay họ.

Farh cũng vô tình nằm trong số đó.

Không ít người hiếu kỳ số trứng này ở đâu ra mà hầu như ngày nào cũng thấy anh biếu tặng, bản thân anh lại thuộc kiểu thật thà, có sao nói vậy. Dần dà, mọi người ít nhiều đều biết đến câu chuyện khay trứng của anh Hải và chị Bảy gà.

Hải cười mắng: "Nít nôi, hỏi vớ va vớ vẩn. Nhưng mà nói đi nói lại, tuần bảy ngày hết năm, vừa tan tầm tranh thủ ghé quầy tạp hóa, định mời đi chơi một bữa là y như rằng cổ toàn dúi cho anh khay trứng rồi lặn mất tăm, gọi mãi không ra, ầy, khộ!" Hải chống cằm thở dài, cọng cỏ khô vừa ngậm bên mép không ngừng ve vẩy lên xuống.

"Thịt cạ trứng không thịt cạ người, anh Hải nhát cấy, non choẹt!" Tiếng nói vui nhại lại khẩu âm đặc trưng của Hải đầy trêu chọc, vang ra từ tít đàng trong.

Farh nào dám đứng tại chỗ nói câu này, kiểu gì cũng bị túm lấy "xoa đầu", người mặt mỏng toàn thế.

"Nhóc con, chạy nhanh đấy! Chốc về anh lại qua đó, lỡ lần này được anh mày dí thiệp vào mồm!" Câu cuối, Hải nói ri rí cho muỗi nghe, khoé miệng nhịn không được vểnh lên, bắt đầu ngóng nhìn xa xăm ảo tưởng, miệng hắn nhai rôm rốp tự lúc nào không hay, lòng đỏ từ một bên mép rỉ ra chút ít bị hắn hút trở vào lần nữa, cặp đồng tử dựng thẳng thoáng trong chớp mắt liền bị lớp mí mắt thứ ba quét qua, tiêu bôi không còn dấu vết.

"Này Hải, xong rồi, ký công về đi! Cảm ơn chú nhiều nhé!" Bảo vệ trực ca sáng nay, lão Đinh, tuổi vào xế chiều, từ đằng xa thong dong bước tới, một tay kề sát miệng lớn tiếng hô, tay kia không ngừng vẫy vẫy ra hiệu.

Hải cười tươi như gặp bạn lâu ngày, hô đáp lại, thần sắc hiền hòa chất phác tựa như mới vừa rồi chỉ là ảo giác, nhầm lẫn vậy.

Bên này.

Farh trực tiếp thẳng tới phòng xét nghiệm trong khu nghiên cứu phức hợp, biết chắc Hilius hiện tại đang chờ sẵn tại đấy rồi, một đường tiện thể chào hỏi vài nhân viên quen thuộc, nằm trong tổ nghiên cứu về chứng tạp huyết mà Farh hắn mắc phải.

"Ông già! Piu, Piu!" Farh đột ngột mở cửa xông vào gian phòng, lấy tay làm súng chĩa về phía cánh trái, nhắm chuẩn mà bắn.

Hilius bất ngờ không kịp phản ứng, kết cục đã định sẵn, tay ôm ngực bấu víu trong bất lực nhưng môi chu ra cố rít điếu thuốc lá kẹp trên tay còn lại, phì phà một hơi cuối cùng mới gục xuống bàn giả chết: "Ơ, ư.. Ư! Phù!"

"Lại hút thuốc lá! Đã nói là bị dị ứng thuốc lá rồi mà, chút về méc bà chủ hộ!" Mùi khói nồng khó ngửi đặc trưng ngập tràn căn phòng, khiến Farh nhíu mày kéo áo lên bịt mũi.

"Chơi mà méc!" Nói là vậy nhưng Hilius vẫn nhanh chóng ấn nút kích hoạt hệ thống lọc không khí, tiện tay quăng điếu thuốc tàn vào hộp tiêu huỷ vật phẩm đặt cạnh bên, xong xuôi hắn tiếp tục sát khuẩn tay, xịt khuẩn miệng, lên găng tay, đeo khẩu trang.

Tất cả trình tự liền một mạch, cấp tốc, thành thạo mà lưu loát như sớm chuẩn bị từ trước, hòng tạo điều kiện thuận lợi cho trận hút lén ngay trong khu vực làm việc, cũng là khu cấm hút thuốc này.

Toàn bộ khói thuốc chừng năm ba giây liền bị hút sạch ra khỏi phòng, Farh thấy vậy mới buông tay, gấp hít thở vài ngụm thanh sảng.

"Được rồi, vẫn như cũ thôi, vào đi nhóc! Để xem hôm nay có gì mới mẻ không?" Hilius bắt đầu khởi động máy móc.