Thánh Vệ Giả

Chương 15: Lòng trắc ẩn

"Vậy thì chỉ còn sót lại một lựa chọn. Tôi có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần năng lượng đã được dung hòa bởi cả hai, phân bổ bên trong cơ thể vật chủ. Nó cũng có khả năng tạo ra kết quả tương tự."

"Sao không nói sớm ngay từ đầu luôn đi?"

"Kể từ khi ngài Linh Động ngưng cấp năng lượng cho giao thức; tính năng học hỏi, nhận biết dựa trên tổng hợp hành vi thói quen cũng bị tắt theo. Thành thử, tôi không tài nào sớm cấp ra lựa chọn thích hợp cho hai vị."

Farh sạm mặt lại: "Linh, Động!"

"Ừ, đúng rồi, đang tạm ngừng cấp năng lượng cho giao thức ấy, tôi chưa có mở lên." Linh Động thản nhiên nói.

Farh nhắm mắt điều hòa hít thở, cố gắng mỉm cười trông thật bình tĩnh: "Sao lại ngưng?"

"Này là giao thức liên kết tâm linh, hồi sáng cậu đã bảo là muốn được riêng tư mà?"

Khỉ thật, liên kết tâm linh còn có tác dụng này? Rốt cuộc chốt lại là mình tự lấy đá đập chân chính mình à!

Farh còn nhớ rõ lúc sáng đã nói những gì, bèn nói: "Nhưng đây thuộc trường hợp khẩn cấp, Quỷ lão đang hấp hối, dấu hiệu sinh mạng sắp mất tới nơi rồi mà!"

"Thế, thế à! Xin lỗi, vậy là ngoài những lúc cấp bách đi vệ sinh, thì ra đây cũng thuộc vào trường hợp khẩn cấp." Linh Động trong lời nói lộ rõ sự áy náy, cùng với hiểu ra.

"908, tiến độ dung hòa huyết mạch đến đâu rồi?" Farh thầm hỏi.

"Hiện dung hòa đạt 8.376/9.5 thưa ngài."

Rốt cuộc là nên khóc hay nên cười mới phù hợp đây.. thôi thôi, xem như con hàng này học chưa đến nơi đến chốn. Tất cả là lỗi của hắn được chưa!

Farh nhăn mặt nhúm mày, chua chát suy nghĩ giây lát rồi nói: "Được rồi, quên những gì tau nói lúc sáng đi, kích hoạt liên kết tâm linh lại đi. 908, chuẩn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ luôn đi!"

908 nhanh chóng đáp ứng: "Xác nhận và một điều cuối cùng nữa thưa ngài, để tránh tình trạng sốc phản vệ gây uổng phí năng lượng, trạng thái kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ có thể duy trì tối đa ba mươi giây. Vì vậy xin ngài nắm bắt tốt thời cơ khoe khoang."

"Thuyết phục, là thuyết phục!" Farh uốn nắn lại 908.

Hắn không ngờ thứ này còn bị giới hạn thời gian, thật là rườm rà, phức tạp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Farhrael lúc này xác thực cảm giác đến toàn thân râm ran, nghiêm túc hô: "Tiến!"

"Ừ ừ, mình làm cái, trễ lắm rồi, chút mình còn có việc." Tiến miệng nói tay làm, một chuỗi động tác liên tiếp chưa từng dừng lại.

Thấy bạn mặc kệ chỉ cặm cụi hoàn thành mục tiêu công việc, Farh lần nữa thúc giục: "Nhìn này!"

Đồng thời, trong lòng thầm hô: "908!"

"Rõ!"

Tiến khó chịu, cau mày ngoảnh lại nhìn; đập vào mắt là cảnh tượng mà từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng được chứng kiến ở đâu khác.

Farh đứng giang tay tại đối diện, sâu trong tròng mắt đầy rẫy lôi ti; lôi điện triền thân lúc ẩn lúc hiện, từng tiếng tanh tách, lốp đốp giòn giã liên thanh đập vào tai.

"Thấy chưa, ma thuật!" Farh nhoẻn miệng cười, thích ý tận hưởng biểu cảm mắt tròn mắt dẹt đầy kinh ngạc của đứa bạn.

Điện tử hợp thanh chi âm âm thầm vang lên nhắc nhở: "Còn mười hai giây."

Tiến há hốc mồm trân trối mất một lúc mới hốt hoảng chửi bậy một câu: "Trời ** má, cái thằng điên này!" Tiến đầy mặt lo lắng, bối rối ngó tới ngó lui, cuối cùng nhìn đến cây cuốc im ắng cắm trên nền đất đá gần đó, xác nhận đôi giày đang mang vẫn khô ráo, liền cả gan sáp lại gần Farh.

Bất quá loay hoay trên dưới cả buổi nhưng vẫn không tìm thấy nguồn điện, Tiến vừa định dùng chuôi cuốc trong tay, cẩn thận xỏ từ đầu này ống tay áo xuyên qua đầu kia, hy vọng có thể di chuyển đứa bạn ra khỏi vị trí giật điện.

"Kết thúc! Bắt đầu một phút làm nguội."

Ba chục giây chấm dứt, toàn bộ điện mang tương tự giun đất bò ngổn ngang trên người Farhrael tiêu tán, như chưa từng xuất hiện qua.

Chuôi cuốc cũng vừa lúc nhô lên khỏi cổ áo, chạm vào sau ót Farh.

Farh và Tiến bốn mắt nhìn nhau, tràng cảnh nhất thời lâm vào im ắng quỷ dị.

Farh không nhiều lời, giương cao tay trái đã nghiêm chỉnh mở rộng năm ngón, thời điểm ngang bằng phần má đối phương liền trực tiếp quất: "Cứ thích nhây, rút cán cuốc ra lẹ lên!". TruyenHD

Lần này tới lượt hắn "thức tỉnh" thằng bạn. Nói là quất nhưng thực chất lại giống như cố ý đẩy mặt Tiến nghệch sang hẳn một phía.

Hình xăm sau bả vai trái Farhrael rục rịch trồi lên một phần, một đầu xúc tu kim loại lấy góc độ xảo trá, luồn lách dọc ống tay áo chớp nhoáng phóng ra.

Mơ hồ nhìn ra miệng xúc tu ngậm một ống chứa kết tinh đỏ bất quy tắc trông như cục than hồng sắp nguội, chỉnh thể hiện ra màu xám trắng, chỉ còn sót lại mảng nhỏ ửng hồng nhấp nhá thu mình tại chính giữa. Đúng là Quỷ lão.

Xúc tu máy thập phần ẩn nấp lại không ảnh hưởng tốc độ, bám theo đường cánh tay Farhrael cấp tốc tiếp cận Tiến, tới vị trí cổ tay thả mình đánh đu rồi ngóc lên như rắn ngóc đầu, hướng đúng là ngực của Tiến. Viên kết tinh đỏ trong ống chứa nhú giữa miệng xúc tu, bị phóng xuất xuyên qua lớp áo, vừa chạm đến lớp biểu bì ngoài cùng đã tan chảy, lặn vào người Tiến, không tới chớp mắt liền tiêu biến không thừa dấu vết.

Cả quá trình từ đầu đến cuối, Tiến hồn nhiên không hề phát giác.

Hắn cũng chẳng quá đoái hoài cử động của Farh, đơn giản bởi yếu bạo, một chút tính uy hϊếp đều không tồn tại; càng giống như là đùa nghịch giữa hai đứa nhóc quá đỗi thân thiết với nhau.

"Không bị giật điện hở?"

Farh trừng mắt, tay giương cao tặng thêm cho đứa bạn một cái bổ đầu: "Điện nào giật!"

Thấy bạn có thể nói chuyện, cử động bình thường, một trái tim nhấc tới cuống họng cũng bình ổn lại nhịp đập: "Lúc nãy gấp quá biết làm sao được?" Tiến cười lành gạt tay bạn ra, đi tới đi lui ngắm nghía toàn thân Farhrael một lượt từ trên xuống dưới, hiếu kỳ nói: "Mấy tia điện bu xung quanh bạn mới vừa rồi là sao mà nhìn ảo vậy!"

Farh cười cười không nói, lùi lại một đoạn, đút tay vào túi quần lục lọi, khi rút ra nắm đấm đã khép chặt như thể có gì được giấu diếm bên trong.

"Linh Động, phối hợp chút." Farh nói thầm.

Tiến dõi theo từng động tác của Farh, nhìn đứa bạn vào tư thế chuẩn bị cứ như một cầu thủ bóng chày sắp sửa phát bóng, hắn vô thức súc thế theo.

Một giây suýt soát trước khi Farh kịp vung cẳng tay ném ra, Tiến đã đoạt trước né qua hẳn một bên, còn tưởng bạn quẳng thứ gì vào người, nhưng dư quang thấy rõ ràng Farh chỉ ném ra một nắm không khí, mới nói: "Ghét thì nói một tiếng, chơi mà hù."

Farh không đáp, khoé miệng hàm ý cười, hất cằm ra hiệu.

"Hở?" Tiến thốt lên đầy khó hiểu.

Linh Động từ đám tóc của Tiến chui ra, chậm rãi rớt xuống, mắt đối mắt nhìn Tiến theo hướng ngược ngạo: "Ciao, người anh em!"

Tiến bất ngờ giật thót, có chút quá khích khua tay loạn xạ vội lui tránh, lại bất cẩn mất thăng bằng ngã huỵch ra sau, hắn ngẩn người nhìn Linh Động rồi quay sang Farh, từng tiếng thở hô, hô rõ to phát ra khỏi cửa miệng không thành lời, đồng thời không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào vật thể tỏa ra ánh sáng xanh đang lơ lửng, vòng vèo trước mắt.

Tiến nhận định bản thân từ trước tới nay không sợ côn trùng, sâu bọ; thậm chí khá tò mò là đằng khác, chỉ là không thích ứng cho lắm với việc chúng ngọ nguậy trên da thịt.

Farh nhoẻn miệng cười tươi như được mùa, thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Quen thuộc, rất chi là quen thuộc, chà!

"Nhìn này." Farh tuỳ tiện nói, nhẹ nhàng bắt lấy Linh Động rồi bóp chặt, lúc giải khai bên trong lòng bàn tay sớm đã trống rỗng.

"Hay không." Farh đắc chí hướng Tiến nói, một bên tiện tay ngăn chặn Linh Động hiện ra tại một vị trí khác, đâm đầu xông tới.

"Bóp nghiện rồi đúng không!" Linh Động quát, vừa định hô 908 ra giảng hòa.

"Nào bình tĩnh, phối hợp, phối hợp."

Thú thực Farh không dám thừa nhận cử động vừa rồi là do bản thân không nhịn được mà làm ra, hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng bắt buộc phải nói thì có lẽ là giải tỏa căng thẳng chăng?

Mặc dù biết Linh Động trước mặt là năng lượng 908 mô phỏng ra, nhưng cảm giác mang đến thực sự rất chân thật, rất đã tay, đàn hồi co dãn hữu lực như bóng nước, bóp mạnh một chút liền vỡ tan như bong bóng xà phòng, quan trọng nhất chính là hoàn toàn vô hại, đối phương không phải thực thể, muốn nắn niết bao nhiêu tuỳ thích.

Duy chỉ có một vấn đề đáng lưu ý là, vật nhỏ này dường như còn có chút mẫn cảm, chưa quen hơi người.

Hừm, là nên thường xuyên tập luyện cho quen thuộc dần. Ra đời lăn lộn nha, có ai mà không bị đè đầu cưỡi cổ qua. Đúng, nên như thế, đây là vì tốt cho Linh Động trưởng thành sau này.

Càng nghĩ Farh càng cảm thấy hắn xuất phát từ lòng trắc ẩn, dụng tâm lương khổ mà chấp nhận đóng vai ác.