Long đại ca hồn nhiên không ngoái đầu lại nhìn, vẫn tiếp tục chăm chú bắt mạch, chỉ là giọng điệu cất lên ồm ồm lành lạnh: "Hiện giờ gọi là anh Long, bao năm không có ai dám gọi tao bằng cái danh đó rồi! Đã biết ba chữ Long đại ca mà vẫn giở giọng cha với tao thì mày cũng thuộc dạng hàng hiếm đấy. Hổ không gầm, tưởng mèo cỏ đúng không! Cho mày ba giây, thích giữ lại phần nào trên cơ thể thì nói một tiếng. Nể công lao mày dạy dỗ thằng nhỏ, tao chừa lại cho mày một mạng. Sau này ở trường, chăm sóc con tao cho cẩn thận, nó mất một miếng da, mày nhiều một xấp vàng mã!"
Thầy Hiếu khịt cười, như cũ tựa ở vách tường, uể oải che miệng ngáp, mất dần hứng thú: "Thật lòng mà nói, từ lúc Quải lão gọi tao một tiếng anh em, tao đã xem như nửa cái cha mày, nói giọng cha mày âu cũng hợp tình hợp lí. Có điều, hiện tại cha không nhận thằng bất hiếu như mày làm con nữa. Bợ thằng cháu chắt cút lẹ lên. Tao sắp hết kiên nhẫn rồi."
"Con mẹ mày, muốn chết!" Long đại ca thoắt cái đã phóng tới. Mắt thấy chân diện mục của người trước mắt, nắm đấm nhắm chuẩn xương gò má đối phương còn chưa tung được nửa đường đã như boomerang, tự nhẹ nhàng tát ngược lại bản mặt của chính hắn, hai đầu gối ầm một tiếng nhanh chóng quỳ rập xuống thể hiện thành ý.
"Đại.. Đại.." Long đại ca giọng hơi yếu, có chút ngập ngừng, sống lưng lạnh từng đợt, mắt chỉ dán vào nền đất, buồng tim mơ hồ như có bàn tay vô hình siết rồi thả, nhói từng cơn, mặt mũi tự nhiên đờ ra thấy rõ.
Thầy Hiếu hờ hững nhìn Long đại ca tự biên tự diễn xiếc khỉ, khó hiểu thốt lên: "Đại gì, thầy Hiếu!"
"Dạ, thầy Hiếu, thực ra.. ừm, không phải.." Long đại ca lắp bắp, căn bản nói không ra hơi.
"Suỵt suỵt suỵt!" Thầy Hiếu từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay lên miệng ra hiệu, tay còn lại chỉ trên giường bệnh: "Con của Long đại ca nhỉ?"
"D.. dạ!" Long đại ca nghe vậy, đầu cúi càng thêm thấp, thêm cong, chỉ nhìn đầu gối của bản thân chứ không dám nhìn thẳng mặt thầy Hiếu.
Thầy Hiếu vỗ vỗ vai cổ vũ Long đại ca, hòa ái nói: "Được! Hay! Ông bà xưa nói khuyển phụ không sinh hổ tử cấm có sai.. Đưa cháu nó về nghỉ đi, không có gì đáng ngại, chịu chút chấn động nhưng mà để đảm bảo, tuần sau khoẻ hẳn rồi hẵng đến trường. Ừm, quyết định vậy đi. À, khi nào rảnh tôi tới thăm cháu sau, tiện nhấp ké ngụm trà của lão Quải luôn. Tính ra cũng một thời gian rồi, nhưng đầu lưỡi vẫn còn nhớ hương vị cũ lắm! Ài, tật xấu khó bỏ! Lão Quải pha trà lúc nào cũng khiến người khác nhớ mãi!"
"Không.. đừng.." Từng câu từng chữ đối phương nói, cùng biểu cảm thân thiện ánh vào mắt Long đại ca không khác gì sét đánh ngang tai, toàn thân không tự chủ được dựng đứng lông tơ, rùng mình.
Nụ cười trên mặt thầy Hiếu càng lúc càng tươi, nhẹ nhàng thốt ra: "Cút!"
Long đại ca tâm rớt tận đáy cốc lại hoàn toàn không dám sững người thêm một giây phút nào, hấp tấp đứng dậy bước ra cửa rồi lại lật đà lật đật quay vào, hắn quên mất đứa con còn nằm bất tỉnh trên giường.
Ôm con trai bước xuống bậc thềm, Long đại ca một mạch thẳng tới gần cổng trường mới ngoái đầu lại, nhìn thấy vợ đứng hình thành tượng đá, không xê dịch lấy nửa điểm, há hốc mồm nhìn thầy Hiếu. Hắn bắt đầu ứa gan, tạm đặt đứa nhỏ tựa vào tường, hùng hổ đi tới cạnh vợ.
Bốp!
Long đại ca dứt khoát cho phụ nhân một cú trời giáng, khiến vợ hắn xém chút lại ngã cắm mặt. Hắn không chớp mắt bắt lấy đuôi tóc mạnh bạo giựt ngược, "thưởng" thêm hai bạt tai mới quát: "Nhìn đủ chưa!"
Phụ nhân trang sức loè loẹt một mặt nhem nhuốc còn chưa hoàn hồn, không hiểu vừa rồi là chuyện gì xảy ra. Thẳng đến lúc chồng xuống tay mới vừa hãi hùng, vừa rơm rớm nước mắt.
"Khóc cái mẹ mày! Bế thằng con mày lên, cút đi về!" Long đại ca tay nắm tóc vợ hơi dụng lực, đẩy vợ hắn chới với vài bước về phía trước rồi nhanh chóng cùng vợ lên xe cút về, trước khi đi còn không quên cúi chào thầy Hiếu.
Cách thầy Hiếu không xa, trong căn phòng bảo vệ nho nhỏ. Lão bảo vệ từ đầu chí cuối chăm chú "thử thách" bản thân bằng cách đọc báo ngược, chăm chú đến độ cơ thể lão quên rằng quạt vẫn chạy ù ù, bởi gần nửa thân trên của lão đã đẫm nhẹp mồ hôi. Khô khan nuốt miếng nước bọt, lão với tay, nhấp nhẹ ly nước đặt cạnh bên; lão thở dài, dường như rầu hơn khi nhận ra cánh tay có điểm nặng, có điểm run.
Ngôi trường cũng như bị "vô hạn rộng lớn hóa", khiến mặt khác giáo viên, nhân viên nghe không đến động tĩnh nơi này. Cũng có khi chất liệu tường "cách âm" quá tốt, cửa dù mở nhưng âm thanh huyên nháo khó lòng lọt qua, quá mùa quýt cũng không lấp ló lấy một bóng người. Giáo viên, nhân viên nơi này nhiệt huyết đắm mình vào thế giới của những chồng giấy đầy rẫy các con chữ, số liệu.. ở một hai tờ đầu tiên và những tờ tiếp sau thì "trong trắng như Đức Mẹ đồng trinh".
Ngôi trường này trong vô hình u ám như cái khí trời ban trưa, vốn nên oi bức nhưng lại lạnh một màu xám mây trời.
Về phần thầy Hiếu, từ đầu tới cuối chỉ thong dong đút tay vào túi quần, đạm mạc nhìn. Tới khi cả hai vợ chồng Long đại ca đi rồi mới móc từ trong túi ra hộp thuốc lá, quẹt zippo rít một điếu đầy hưởng thụ.
Long đại ca bên này đang trên đường chở vợ con về nhà. Hắn lái xe mà tâm trí như ở nơi khác. Bẵng đi một lát sau Long đại ca mới sầu muộn, đắng chát hỏi vợ: "Vừa nãy.. đau không?"
Phụ nhân ngồi vịn đằng sau nước mắt chưa khô, chỉ lặng thinh không nói.
"Còn nhớ đêm hôm.. sau ngày mới cưới không?"
Biểu cảm của phụ nhân lúc này mới giống chồng khi trò chuyện với thầy Hiếu lúc đó. Tái đi, nét kinh hãi, bàng hoàng hiện rõ.
Long đại ca thất thần, ngập ngừng: "Hắn bảo.. khi nào rảnh sẽ ghé thăm."
Phụ nhân nghe câu này của chồng, tâm như siết lại. Nhớ lại cảnh tượng nào đấy, yết hầu run rẩy, đôi mắt yếu ớt vô lực níu kéo những giọt nước trong suốt, tay phải bất giác bấu vào góc áo bên hông chồng: "Chạy, chạy đi!"
Chạy thoát không?
Long đại ca không đáp lại, chỉ yên lặng đắng chát hỏi lòng, dù lão đã quyết ý mang gia đình cao chạy xa bay.
Cùng thời điểm, điếu thuốc tàn rơi xuống đất, thầy Hiếu đè mũi giày chà xát, miệng phà khói, đồng thời rút điện thoại từ túi quần ra bắt đầu gọi.
"Mười giờ tối, nhà Long Què. Nhắc thằng Lâm Hí đi theo đoàn, nó mà đi lẻ tới sớm thì đừng trách tại sao tao không cho nó cơ hội thứ hai!" Dứt lời, thầy Hiếu cúp máy. Không biết nghĩ tới điều gì, thầy nhếch môi cười nhẹ, lại bắt đầu lấy ra hộp thuốc, quẹt zippo.
Thầy Hiếu tận hưởng điếu thuốc được vài khói, một vài giọt nước bất chợt bắn xuống vai áo, xuống mặt thầy. Trời lúc này đã sẩm hơn.
Thầy Hiếu đăm chiêu nhìn bầu trời xa xăm, nhả khói.
".. Sắp mưa rồi." Đối diện cổng trường, tầng hai nhà nghỉ Ý Thiên, đằng sau khe rèm độ rộng hẹp hơn một con mắt, một nữ tử nhẹ nhàng nói.
Nữ tử một thân phục sức khinh giản, một tay chống hông một tay giữ kẹo mυ'ŧ, miệng thường xuyên chóp chép dư vị.
"Bốn mắt chết bầm, game tới đâu rồi?" Nữ tử tuỳ ý hỏi.
Hướng chính Bắc cách ngôi trường không xa, bên trong ngọn núi lửa phủ xanh lâu năm. Một thanh niên tướng có chút "gấu bông", cổ tay quấn vải đen, lúc này đang nhanh chóng cào phím với tốc độ hao mòn. Hoàn tất một loạt thao tác, thanh niên đẩy ghế xoay, lùi lại với lấy miếng bánh chocolate tọng hết vào họng, lại liếʍ mυ'ŧ đầu ngón tay sạch sẽ.