Trọng Sinh Thành Bé Con Mở Ra Hạnh Phúc

Chương 28

Am Đạm Bạc khuyên: "Mẹ đừng vội, đó chỉ là một đoạn ra mắt công chúng thôi, đến khi phim chính thức lên sóng, công chúng sẽ thấy Quách Lâm tồi tệ như thế nào. Cuối cùng, Tiểu Cẩn vẫn ghét cô ta. Nó sẽ không để cô ta hoàn thành chương trình một cách suôn sẻ đâu."

Nhắc đến An Cẩn, tâm trạng An lão thái thái tốt lên một chút.

"Mẹ phải gọi điện cho Tiểu Cẩn." An lão thái thái nói dịu dàng: "Đứa trẻ kia, một mình ở bên đó, không biết có chịu khổ không."

.

Hồi lớp 1, An Cẩn đã được trang bị điện thoại riêng, thường sống ở nhà ba, thì cứ 3 hoặc 5 ngày sẽ gọi cho bà.

Tuy nhiên, do thường nhốt mình trong phòng nên ít ai nghe được nội dung cuộc gọi của cậu.

Lúc bà gọi điện tới, An Cẩn đang cùng Lục Dư, Chước Bảo, dưới sự hướng dẫn của gia sư, luyện tập ván cờ mô hình đặt phía sau. Trong khi đó ở cửa ra vào, Quách Lâm đang tự tay thắt cà vạt cho chồng trước khi ông đi làm.

Hai vợ chồng nghe được đại khái cuộc gọi, khuôn mặt ông An Trí Viễn lập tức âm u đi.

Còn Chước Bảo ngồi gần hơn nên nghe rõ cả câu An lão thái thái nhấn mạnh: "Tiểu Cẩn, có chuyện gì bức bối cứ nói với bà, bà sẽ đứng về phía con", "Đáng thương, con không có mẹ thương, chỉ có bà yêu con thôi"....

An Dư Chước Bảo không nhịn được lắc đầu.

Đây không phải là sự trói buộc nhân danh tình thương sao? "Chỉ có bà yêu con", "Vì vậy con chỉ nên hiếu thảo với bà, không được quá thân với mẹ kế"... 20 năm sau cách nói kiểu này sẽ bị gọi là PUA.

Tuy nhiên, bây giờ dường như chưa phải lúc nói gì, chen ngang đột ngột sẽ khiến người liên quan phản cảm. Chước Bảo suy nghĩ, vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại.

Cũng chỉ có thể giao cho thời gian, để An Cẩn tự phân biệt những người tốt với cậu ta là thật lòng hay giả vờ.

An Trí Viễn dường như cũng nghĩ tương tự, cuối cùng không nói gì, bước thẳng ra cửa.

Chỉ là, khi ở công ty nhận được điện thoại của anh trai Am Đạm Bạc, ông không nhịn được mở chế độ châm biếm, vì người gọi muốn cầu xin điều gì đó:

"Anh, hôm nay mẹ đột nhiên gọi cho Tiểu Cẩn, nhắc đến chuyện chương trình, chắc là anh đọc bình luận của dân mạng cho mẹ đúng không?"

"Sao vậy? Mẹ gọi cho Tiểu Cẩn à, anh không biết." Am Đạm Bạc giả ngu, "Anh không bận rộn như em, luôn ở bên cạnh mẹ để phụng dưỡng.... thỉnh thoảng cũng đọc cho mẹ nghe một chút tin tức thịnh hành, em không phiền chứ?"

Cái thái độ này khi nhờ giúp này làm An Trí Viễn cười khẩy: "Công ty là em điều hành mà, mỗi ngày mệt đến kiệt sức, không giống anh, rảnh rỗi, lên mạng gϊếŧ thời gian cũng tốt đấy."

Am Đạm Bạc: "..."

Công ty dù là do ông lão để lại, nhưng phát triển thịnh vượng là nhờ An Trí Viễn, mấy năm nay ông dần dần loại những người khác trong gia tộc ra khỏi vị trí then chốt, chỉ để họ giữ một số chức vụ nhàn hạ, xa khỏi tầng lớp ra quyết định, đó cũng là một trong những lý do Am Đạm Bạc và những người khác bất mãn.

An Trí Viễn nói: "À, việc anh nhờ, em bó tay, hội đồng quản trị có nhiều thành viên, quyết định cần lắng nghe ý kiến của mọi người, em cũng không thể tự quyết được."

Đùa à, lợi dụng quyền quy của anh cả, luôn ra lệnh cho em trai, trước đây An Trí Viễn có thể nhịn nhưng bây giờ... Con trai lớn nhà ông vừa mới hòa thuận với vợ, lại bị bọn họ xúi giục! Họ có phải thấy không vừa mắt gia đình ông hòa thuận đúng không?

Cúp máy xong, Am Đạm Bạc vẫn còn choáng váng, bản thân mình... bị từ chối ư? Sao em trai đột nhiên cứng rắn thế?

.

Sức nóng trên mạng rất cao, đài Hà Mã làm tốt công tác quảng bá, quyết định sẽ phát sóng chính thức vào ngày mai, lúc đó các ngôi sao cha mẹ sẽ nổi tiếng, còn lũ nhóc có cơ hội trở thành sao nhí hot.

Tuy nhiên, lũ nhóc chưa hề biết bản thân sắp nổi tiếng.

Thử thách lớn nhất hiện tại với chúng vẫn là lớp học năng khiếu và bài tập kỳ nghỉ Đông.

Quách Lâm cầm cây chổi lông gà đi qua trước ba đứa nhỏ, đe dọa: "Ngày mốt là lên đường quay chương trình ở Vân Tỉnh, thời gian quay cả tuần lễ, về nhà gần Tết luôn rồi, vì vậy các con phải hoàn thành bài tập trước, đừng có nước tới chân mới nhảy!"

An Cẩn: "..."

Lục Dư: "..."

Chước Bảo: "..."

Xưa kia, ước mơ của An Cẩn là giống Chước Bảo, có một người mẹ thật sự có thể quản mình, cậu thường xuyên cãi nhau với em trai, một phần cũng vì ghen tị, tuy nhiên, giờ quan hệ với mẹ kế đã tốt hơn, đối phương cũng cố gắng đối xử công bằng, tâm trạng An Cẩn lại phức tạp hơn.

Ra là có mẹ quản thật đáng sợ...

"Nhìn mẹ làm gì? Mặt mẹ có chữ à?" Cựu hoa khôi trường điện ảnh, bà Quách dùng chổi lông gà chỉ vào khuôn mặt rạng rỡ của mình, mắt mở to.

Chước Bảo run rẩy lắc đầu, phình má lên và lập tức tỏ ra nghiêm túc học tập, chăm chú vào việc làm đèn l*иg------đây là bài tập ngày Tết của lớp mẫu giáo, đầu học kỳ phải mang đèn l*иg tự làm đến trường nộp bài.

An Cẩn: "À...."

Quách Lâm cười tươi hỏi: "Tiểu Cẩn có vấn đề gì à?"

Nụ cười này có vẻ sắc bén hơn cả giáo viên chủ nhiệm, An Cẩn rùng mình: "Không có!"

Dũng cảm nhất là Lục Dư, cậu đối mặt với bà Quách thì bình tĩnh bất ngờ, thậm chí dám đặt câu hỏi: "Dì Quách, con cũng phải làm à?... Ý con là, ngày mốt quay chương trình, con có được đi nữa không?"