Trọng Sinh Thành Bé Con Mở Ra Hạnh Phúc

Chương 13

Bại lộ nhanh hơn dự kiến.

Khi Lục Dư buồn bã nói "Con không có ba", ekip chương trình cuối cùng cũng nhận ra họ đã tìm nhầm người!

Hoàng Bồi Nghi trực tiếp hỏi An Dữ Chước: "Vậy tại sao con gọi cậu ấy là anh trai?"

An Dữ Chước thuần thục giả vờ ngây thơ, mυ'ŧ ngón tay nói: "anh Lục Dư hơn con hai tuổi, tất nhiên phải gọi anh trai rồi."

Đạo diễn: "..."

Cuộc phỏng vấn buộc phải tạm dừng, đoàn làm phim vội vã cử xe đến nhà Quách Lâm để đón An Cẩn.

Tuy nhiên, lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, việc đi và về ước tính mất cả buổi sáng do bị kẹt xe, trong khi chờ An Cẩn quay lại, các khách mời nhí khác cũng lần lượt đến địa điểm quay.

Theo kịch bản, các bạn nhỏ nên dần dần làm quen với nhau khi không có phụ huynh, rồi cùng thực hiện nhiệm vụ, đoàn làm phim mong rằng "Bảo bối đến rồi" không gặp rắc rối nên Lục Dư tạm thời rời khỏi khung hình.

Tuy nhiên, An Dữ Chước giống như một miếng bánh nếp nhỏ, Lục Dư đi đâu là cậu theo đó, chỉ cần anh Lục Dư cách xa cậu quá 30cm, cậu sẽ khóc lớn.

Đạo diễn Hoàng gần như bứt tóc: "Tôi sẽ không làm show trẻ em nữa, trẻ con thật khó xử lý, trẻ càng dễ thương càng khó chiều..."

Không còn cách nào, cuối cùng đành tạm thời chiều theo ý An bé con.

Nhưng điều khiến người ta đau đầu là Chước Bảo không chỉ dừng lại ở đó, cậu không chỉ đi theo Lục Dư như một cái đuôi nhỏ, mà còn thích tụ tập, khiến đoàn làm phim không thể cắt bỏ Lục Dư trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ.

Hiện tại chương trìn có các gia đình nổi tiếng như: con trai của minh tinh Chung Sở Sở là Chung Hàm (6 tuổi), con gái của nam diễn viên đình đám là Linda (5 tuổi), ngôi sao nhí từng đóng nhiều vai nam chính nhí là La La (7 tuổi).

Trẻ con dễ dàng hòa nhập hơn dự kiến, khi đoàn làm phim mới quay lại biệt thự đón An Cẩn thì nhóm trẻ đã phần nào quen nhau, cùng nhau đi cho cừu ăn.

Một nhóm trẻ con xúm quanh chuồng cừu của đoàn làm phim, An Dữ Chước nhỏ tuổi và thấp nhất, phải nhón chân mới có thể cho cừu ăn cỏ, Chung Hàm vừa chế nhạo cậu thấp, vừa cố ép cừu cúi đầu ăn cỏ của Chước Bảo; La La xứng đáng là diễn viên nhí, trưởng thành hơn các bạn, nhăn mặt đứng xa, nghiêm túc nhắc việc này nguy hiểm, nhưng không ai để ý cậu ta; Lục Dư biết mình không được hoan nghênh nên im lặng trước ống kính, nhưng luôn dùng tay bảo vệ, phòng con cừu vùng vẫy làm tổn thương Chước Bảo; trong khi Linda như cái loa, dù mới quen biết chưa đầy tiếng đồng hồ đã thay đổi cách xưng hô trở thành "Chước Bảo em trai, chị Linda sẽ giúp em."

Tóm lại, tiếng ồn ào khắp nơi, não An Dữ Chước ong ong đến mức muốn điếc tại chỗ.

Tại sao trẻ con ồn ào thế này!

Cậu thậm chí bắt đầu nhớ An Cẩn, ít nhất anh ta không để ý cậu.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, giữa lúc ồn ào cho cừu ăn, xe đón An Cẩn đến muộn, thiếu gia An lộ vẻ mặt khó chịu, bực bội đi tới chuồng cừu dưới sự hộ tống của đoàn làm phim.

—Nếu cảm xúc có thể nhìn thấy, bây giờ đầu An Cẩn chắc chắn đang bốc khói.

Trong lòng An Dữ Chước cười thầm, định thở dài: Vẻ mặt lạnh lùng của An lão đại thật có chút khí thế đại ca, còn đáng sợ hơn khi trưởng thành, không đùa được.

Nhưng cậu cảm thấy mặt mình đau nhói, An Cẩn đã nhéo má cậu hung dữ: "Tại sao sáng nay không gọi tao dậy? Cố ý phải không?"

"..." Thả tay ra, đau quá QAQ!

Lục Dư theo phản xạ đứng lên, nhưng cậu ta đứng cách xa, bạn nhỏ Linda và Chung Hàm nhanh hơn một bước.

"Này An Lão Đại, đừng bắt nạt Chước Bảo nữa!"

"Không được bắt nạt em trai Chước Bảo của chị Radar (Linda)!"

An Cẩn là trẻ lớn nhất ở đây, về cả sức mạnh lẫn chiều cao đều hơn hai đứa trẻ kia, nhưng cậu ta không thể bắt nạt con gái, chỉ có thể tạm thời buông tay Chước Bảo, hung hăng: "Tôi dạy dỗ em trai, liên quan gì đến các cậu?"

Ánh mắt lướt qua Lục Dư, cố ý thêm một câu: "Cho dù tôi thích hay không thích nó, tôi mới là anh trai của nó... Các cậu là cái quái gì với An Dữ Chước?"

Lục Dư dừng bước, vẻ mặt hung dữ bảo vệ Chước Bảo ban nãy giờ biến mất, thay bằng sự lúng túng bất lực.

Cậu ta đã quen quan sát lời nói và cảm xúc, tất nhiên hiểu ý của An Cẩn.

"Tôi cũng là anh trai của em ấy! Mẹ tôi nói bà ấy và dì Quách là bạn thân, vì vậy Chước Bảo cũng là em trai tôi!" Chung Hàm nói hết sức tự nhiên.

Lục Dư vẫn đứng yên, nhìn Chung Hàm với ánh mắt hơi ganh tỵ.

Thật ra không cần An Cẩn nói, nghe nhân viên nói chuyện với nhau, cậu cũng hiểu, những đứa trẻ ăn mặc rạng rỡ này phần lớn là con nhà giàu sang như Chước Bảo, còn cậu là người lạc loài.

Ngay cả các chú và dì trong đoàn phim cũng muốn cậu tránh xa Chước Bảo, sợ vô tình lọt vào khung hình gây rắc rối cho người khác.

Vì vậy, khi đã có người bênh vực Chước Bảo, cậu ta không cần phải tiến lên nữa.

Mặc dù trong lòng rất buồn, Lục Dư trên mặt cũng không thể hiện ra — cậu ta biết rằng giải vờ đáng thương cũng vô dụng, cậu ta quen che giấu tâm sự.

"Cậu cũng nghe thấy rồi. " La La liếc xung quanh che mic rồi nói với Lục Dư, "Mọi người đều thích Chước Bảo, những đứa trẻ này chỉ nhỏ tuổi chứ không ngốc, tất nhiên thích em bé đẹp nhất."

"Ngay cả máy quay cũng tập trung vào cậu ấy."

"..." Lục Dư giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không trả lời. Dù La La là đứa trẻ duy nhất không vây quanh Chước Bảo, nhưng Lục Dư không thích cậu ta.

La La có vẻ kinh nghiệm: "Không sao, tôi đã tắt micro rồi, muốn nói gì cũng được, nghe nói cậu là con của bảo mẫu nhà cậu ấy?"

Lục Dư nhỏ hơn La La nửa tuổi nhưng cao hơn, cúi đầu nhìn xuống cậu ta: "Đúng."