Trọng Sinh Thành Bé Con Mở Ra Hạnh Phúc

Chương 11

Lục Dư cảm thấy có điều không đúng, nói với nhân viên: "Chú ơi, nhà còn có..."

An Dữ Chước ngắt lời cậu ta: "Anh trai! Em ngồi không thoải mái, anh có thể nắm tay em được không?"

Cậu bị nhét vào ghế an toàn cho trẻ em trong xe, hai chân lơ lửng, không thể di chuyển. Lục Dư tin là thật, bị đánh lạc hướng thành công.

"Anh ơi, em buồn ngủ quá, anh có thể kể chuyện cho em nghe được không?" Miệng nhỏ nhắn của An Dữ Chước không ngừng chuyển hướng sự chú ý của cậu ta, anh trai Lục Dư bị lạc lối, dùng giọng trẻ con non nớt, kể chuyện cổ tích cho em trai xinh đẹp.

Đoàn làm phim ghi lại khoảnh khắc ấm áp này, "Hai anh em" trông đều rất dễ nhìn, đặc biệt là Chước Bảo, kế thừa hoàn hảo gương mặt thần tiên của mẹ, đáng yêu không gì sánh được, máy quay gần như áp sát mặt.

Lớn lên, An Dữ Chước là chàng trai đẹp trai phong cách mạnh mẽ, bây giờ ở dạng bé nhỏ, đường nét khuôn mặt và ngũ quan tinh tế đều mềm đi, tròn tròn dẻo dẻo, chỉ còn đôi mắt to tròn vo như nho đen nổi bật.

Đáng yêu đến mức đoàn làm phim tan chảy hết cả tim.

Không ai biết bé cưng giống thiên thần xinh đẹp, trong lòng đang mưu tính điều gì.

An Dữ Chước để Lục Dư nắm tay mình, nghe chuyện, làm hai việc cùng lúc, lên kế hoạch: mấy ngày nay cậu cứ nghĩ, làm thế nào mới có thể giúp Lục Dư thoát khỏi dì Quế, bây giờ tình cờ mang Lục Dư lên chương trình, có lẽ là cơ hội.

Không cần nhiều, chỉ cần để lại vài cảnh quay thôi là được.

Chương trình này chắc chắn sẽ thành hot, để lại vài cảnh quay, sẽ có đủ độ nóng để bàn tán. Bây giờ cậu chỉ là học sinh mẫu giáo chưa tốt nghiệp, thật sự không có nhiều khả năng, cho dù nói ra cũng không ai tin, sử dụng dư luận là cách nhanh nhất.

Cơ hội đến trước mắt, tại sao không dùng?

Hơn nữa, Chước Bảo mím môi không nhịn được nụ cười quỷ quyệt: không biết An Cẩn tỉnh dậy, phát hiện mình bị bỏ lại, có khóc không nhỉ?

Làm cho anh cả rẻ tiền đó phải đánh rắm thật sự nghĩ cũng vui.

Khuôn mặt béo ngậy của cậu bé 4 tuổi rưỡi, xuất hiện biểu cảm "quỷ quyệt", không hiểu vì sao khiến người ta muốn đánh, Lục Dư không nhịn được, bóp má sữa của cậu.

An Dữ Chước: "?".

Lục Dư bình thản bịa lý do: "Kể chuyện mà em không nghe, không được suy nghĩ lung tung đâu.".

Hoàn toàn là giọng điệu của anh trai, An Dữ Chước hơi cảm động: Lục Dư dần dần tháo bỏ phòng vệ trước mặt mình, dám nói dám cười, bây giờ thậm chí dám quản cậu nữa, cảm giác khoảng cách đã rút ngắn đi nhiều.

"Em không suy nghĩ lung tung mà anh." An Dữ Chước biện bạch ngọt ngào.

Lục Dư: "Vậy anh vừa kể đến Lọ Lem bị mẹ kế nhốt trong phòng củi, sao em không phản ứng?".

Mặc dù không nghe nhưng cổ tích thiếu nhi bạc bẽo này, An Dữ Chước đã nằm lòng từ lâu, buộc miệng nói: "Vì mẹ kế cũng khá đáng thương.".

Lục Dư: "?".

Đoàn làm phim: "?".

An Dữ Chước thở dài, giọng sữa toát ra chút cảm giác nhìn thấu tất cả: "Trước khi làm mẹ kế, mẹ kế cũng từng là cô gái nhỏ yếu ớt, nuôi hai đứa con gái ồn ào, đã rất mệt mỏi rồi, con riêng lại cứ nói chuyện với chuột suốt ngày, đặt vào ai cũng phát điên mất.".

Quả nhiên cổ tích chỉ dành cho trẻ con, người lớn trưởng thành như cậu, mới có thể thoáng nhìn được sự cay đắng đằng sau câu chuyện, cảm nhận được khó khăn của người lớn!

Xe yên lặng một lúc, An Dữ Chước nghi ngờ phải chăng mình nói quá sâu sắc, hay nên bịa thêm gì đó thì mọi người bật cười.

Một biên tập nữ nói: "Trẻ con nói chuyện thật đáng yêu.".

An Dữ Chước: "...Đừng cười nữa, rất sâu sắc đấy.".

.

Điểm đến là một trang trại ngoại ô thành phố, có một đồng cỏ nhỏ, qua khe hàng rào có thể thấy vài con cừu non ló đầu ra nhòm ngó, lúc này đông đã rạng sáng, không khí lạnh và khô.

An Dữ Chước và Lục Dư không phải nhóm trẻ đầu tiên đến, vừa bước vào trong đã thấy một bé trai 6, 7 tuổi đang được phỏng vấn.

An Dữ Chước đi gần hơn, nhìn rõ khuôn mặt cậu bé, lập tức kéo Lục Dư đi xa.

Lục Dư không hiểu ra sao, quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu bé dường như rất phấn khích, đứng dậy rồi lại bị nhân viên ấn xuống, dỗ dành tiếp tục phỏng vấn.

Lục Dư không nhịn được hỏi: "Em biết cậu ấy à?".

Thấy Chung Hàm, An Dữ Chước lại đau đầu: "Biết.".

Không chỉ biết, Chung Hàm đúng là kẻ thù truyền kiếp của An Dữ Chước. Mẹ Chung Hàm là Chung Sở Sở cùng thời với Quách Lâm, hai người là diễn viên nữ phiên một và diễn viên nữ phiên ba trong cùng bộ phim cổ trang, Quách Lâm vai nữ phiên một thành công lớn, Chung Sở Sở cũng không kém cạnh, cả hai phát triển khá tốt.

Hồi đó thường bị đại chúng so sánh, truyền thông vui vẻ tạo scandal, mở đầu bằng một bức ảnh, nội dung hoàn toàn bịa chuyện, hoặc miêu tả người này lấn át người kia, hoặc người kia hạ bệ người này, sau nhiều nỗ lực của các bên, mọi người đều tin chắc hai người là kẻ thù không đội trời chung.

Thật ra, Chung Sở Sở và Quách Lâm ngoài đời mối quan hệ khá tốt.

Nhưng Chung Hàm thì khác, cậu đúng là ác mộng thời thơ ấu của An Dữ Chước. Mỗi đứa trẻ đều có cái bóng "con nhà người ta" trong tuổi thơ, Chung Hàm chính là đứa trẻ xui xẻo đó.

An Dữ Chước nói một cách không yêu thương: "Chung Hàm rất thích đến chơi nhà, lần nào cũng khoe với em cậu ấy học được kĩ năng mới. Rồi mẹ em lại cạnh tranh, cho em ghi danh học đủ thứ.".

Lục Dư bắt trọng điểm giỏi: "Vậy cậu ấy rất thích chơi với em à?".

An Dữ Chước: "...".

"Ọc".

Bụng đột nhiên kêu lên, An Dữ Chước vuốt bụng nhỏ, đổi chủ đề: "Đói rồi.".

Từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, Lục Dư nhìn xung quanh, cầm tay Chước Bảo, hỏi phóng viên: "Chú ơi, có gì ăn không ạ? Em trai con đói rồi.".

Đoàn làm phim chuẩn bị sẵn bữa sáng, trong đó một phần kiểm tra xem các bé có dám nhờ người lạ giúp đỡ không, không ngờ cậu "anh trai" này đáng tin cậy đến thế, đã vượt qua thử thách ngay.

May là vẫn còn thử thách thứ hai.

"Có bữa sáng, nhưng phải tự lấy nhé."

Lục Dư dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, dắt An Dữ Chước đi vào phòng bếp.