Trọng Sinh Thành Bé Con Mở Ra Hạnh Phúc

Chương 8

Lục Dư thành thạo bóc thêm một con tôm cho An Dữ Chước, giả vờ nói một cách vô ý: "Anh giận vì cậu ấy gọi người khác bằng anh trai phải không?"

An Cẩn: "!"

An Cẩn 10 tuổi chưa học được cách giữ bình tĩnh, nhanh chóng đỏ mặt, "Ai thèm quan tâm!"

Tuy nhiên, sau đó bữa cơm lại diễn ra bình yên, hai đứa nhỏ nhà họ An không xảy ra xung đột nữa, khiến An Trí Viễn và Quách Lâm bất ngờ.

Sau bữa ăn, An Cẩn như thường lệ, đóng cửa phòng, tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, từ chối giao tiếp với mọi người.

Trong khi An Dữ Chước bị ép nhìn chằm chằm vào thẻ từ vựng, lần này khóc lóc cũng vô dụng, mong con thành rồng là con đường thiêng liêng bất khả xâm phạm của bà Quách Lâm, An Trí Viễn van nài cũng vô ích, An Dữ Chước sau khi bị ăn chổi lông gà thì trở nên ngoan ngoãn.

Quách Lâm: "Vậy từ này có nghĩa là gì?"

An Dữ Chước: "..."

An Dữ Chước vừa không muốn tỏ ra quá thông minh, khiến Quách Lâm lại nghĩ mình là thiên tài, lại không muốn ba lần trả lời không biết, nhìn như đứa ngốc.

Đang phân vân có nên biết từ này hay không, bỗng nghe bên tai vang lên tiếng nhắc nhở rất nhẹ: "Từ này có nghĩa là "cá sấu"."

"?" Chước Bảo sửng sốt.

Alligator là một trong những từ khó nhất trong từ vựng trẻ em, xuất hiện không nhiều, Lục Dư chỉ nghe qua một hai lần, nhưng đã nhớ được?

Đại lão mới là thiên tài! Chỉ tiếc kiếp trước cậu ta lỡ mất thời gian vàng để học tập, không được đào tạo tốt, dẫn tới sau này gặp nhiều ánh mắt khinh thường.

Lục Dư phiên bản nhỏ tưởng An Dữ Chước không nghe thấy, lại thì thầm lần nữa.

"..." Đã gợi ý hai lần rồi, bây giờ không biết cũng phải biết, nên An Dữ Chước nói giọng sữa "Cá sấu."

Quách Lâm cuối cùng lộ vẻ hài lòng, nhưng chưa kịp khen Chước Bảo, điện thoại đã reo lên.

Bà đặt thẻ từ vựng xuống, nghe điện thoại trước mặt hai đứa trẻ.

Chính là quản lý Ngô My gọi điện thoại tới.

Tiếng loa điện thoại khá lớn, An Dữ Chước nghe thấy mơ hồ "show truyền hình", "Bảo bối đến rồi", không khỏi nhỏm dậy. Bảo bối đến rồi sau này nổi tiếng khắp toàn quốc, phát 5,6 mùa lên tiếp.

Nổi bật nhất là mùa 1, lúc đó vì sức ảnh hưởng của đài Hà Mã không lớn, không mời được ngôi sao đẳng cấp, khách mời mùa 1 đều là ngôi sao đã lỗi thời, nhưng tất cả đều nổi tiếng trở lại, không ai là ngoại lệ.

Chương trình này thậm chí từng mời mẹ à? Nếu bà nắm bắt cơ hội, có thể lấy lại sự nghiệp không? An Dữ Chước biết sâu thẳm trong trái tim, mẹ vẫn mong muốn quay lại màn ảnh.

Nhưng Quách Lâm từ chối: "Tôi vẫn không muốn con lộ diện, phơi bày quá nhiều và bàn tán sẽ có hại cho trẻ nhỏ... Không, tôi chắc chắn muốn đi làm, nhưng không thể hy sinh sức khỏe và tinh thần của con trai..."

"Dì Ngô à!" An Dữ Chước bỗng nhiên đi tới, giọng nhỏ hét lên.

Khuôn mặt mềm mại của Chước Bảo vô tình dính lên mu bàn tay Quách Lâm, Quách Lâm vô thức đỡ lấy mặt con trai, cằm An Dữ Chước chìm vào lòng bàn tay bà, khiến mặt lộ ra trông tròn trịa, đôi mắt to đen càng thêm bắt mắt, Lục Dư bị cảnh tượng này làm tan chảy, vô thức liên tưởng tới mèo con ngây thơ.

Cậu ta mất tập trung giây lát, mới bị giọng An Dữ Chước kéo về thực tại: "Dì Ngô à! Con nghe thấy rồi! Chước Bảo muốn đi ghi hình!"

An Dữ Chước biết rõ trở thành nhân vật công chúng sẽ khổ sở thế nào, một người bạn thuở nhỏ sau này làm đạo diễn nổi tiếng ------ vẫn chưa phải diễn viên ------ nhung mà mỗi câu nói cử chỉ đều bị dân mạng phân tích và giải thích thái quá, cùng với danh tiếng và tài sản là áp lực không người bình thường nào chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, kiếp này cậu chỉ định sống như con cá muối, ẩn dật vài năm, sớm muộn gì cũng bị dân mạng quên lãng, sợ gì?

Huống hồ, chỉ cần có thể giúp mẹ tìm lại chính mình, làm mẹ vui, cho dù có hậu quả gì, cậu cũng sẵn sàng chịu.

Quách Lâm cúp điện thoại, ngạc nhiên nhìn con trai: "Con biết ghi hình là gì không?"

An Dữ Chước lập tức chuyển về trạng thái hồn nhiên của trẻ thơ, chớp chớp mắt to, giả vờ hung phấn: "Biết chứ! Giống mẹ, lên ti vi! Các bạn chắc chắn sẽ ganh tỵ!"

Quách Lâm bất lực: "Nhưng mà..."

An Dữ Chước quyết đoán lao vào lòng bà, ra vẻ vừa dễ thương vừa đáng yêu: "Mẹ à, Chước Bảo muốn chơi cùng mẹ, đưa con đi đến đó nhé?"

Tái sinh lại thành trẻ con đã lâu, An Dữ Chước dần dần mất đi sự xấu hổ không cần thiết, làm nũng càng ngày càng thành thạo, chỉ khi liếc thấy Lục Dư, mới hơi khựng lại một chút.

Lục Dư ngồi cách đó không xa, nhìn cậu chằm chằm.

An Dữ Chước không khỏi nghĩ: dì Quế chưa bao giờ cho anh trai tình mẫu tử, chắc chắn anh đang ganh tỵ với mình!

An Dữ Chước quyết định kiềm chế hành động làm nũng một chút, chuyển sang ôm cánh tay Quách Lâm, nói nhỏ: "Thật ra mẹ cũng muốn đi phải không?"

Quách Lâm: "!"

Con trẻ đâu phải không hiểu gì? Sao Chước Bảo phát hiện được suy nghĩ thật sự của bà?

"Xin mẹ đấy, đi đi, Chước Bảo muốn đi cùng mẹ, mẹ à, xin mẹ đấy!" An Dữ Chước như máy ghi âm, giọng sữa nhỏ mềm mại không ngừng vang lên, Quách Lâm quên cả việc tìm hiểu nguyên nhân, hơi lung lay trước hành động của con trai, do dự nói: "Mẹ suy nghĩ lại đã..."

Sau đó bà đi ra ngoài gọi lại cho công ty, An Dữ Chước định theo ra nghe lén, nhưng khi đi ngang Lục Dư, đôi chân nhỏ bỗng phanh gấp, quay đầu ngược trở lại, bất ngờ ôm cậu ta thật chặt.

Lục Dư: "?"

An Dữ Chước an ủi, vỗ về lưng cậu ta bằng bàn tay nhỏ xíu: Đừng buồn, dù anh không có mẹ thương, nhưng vẫn còn người bạn như em mà!

Lục Dư ban nãy còn sững sờ vì cho rằng Chước Bảo quá đáng yêu, giờ bị ôm cũng hơi đỏ mặt: "..."