Chương 3
Ngày thứ hai, Hạ Phàm từ chiếc Audi S8 bước xuống, nhìn thấy Hàn Trạch Thành ngồi đợi trong quán cà phê, cười huýt sáo một tiếng. Hạ Phàm cấp tốc dừng xe lại, tiếp tục vẫy tay với Hàn Trạch Thành, sau đó chuyển ra phía sau ngồi.Hàn Trạch Thành lên xe, hỏi: "Tôi còn nghĩ hôm nay mình sẽ được đóng vai bạn trai của cô chứ, bản thân lại còn ăn mặc đẹp thế này để phối hợp với cô."
Hạ Phàm không nể nang nói: "Tài xế ở nhà tôi đi làm ăn mặc cũng không tệ như anh bây giờ."
Hàn Trạch Thành vui vẻ: "Cô thật thẳng thắn."
"Cũng thường thôi." Hạ Phàm ung dung đáp.
"Cô nghĩ ra chuyện gì rồi?" Hàn Trạch Thành bắt đầu cùng Hạ Phàm bàn kế hoạch.
"Ân oán hào môn kinh điển."
Hai người thuận lợi đến dưới lầu phòng làm việc của Phùng Chính Dương. Đây thật ra là một chung cư cũ, mấy cụ già đang ngồi dưới bóng cây chơi cờ, phía dưới tầng trệt là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, có vài người đang đứng trong cửa hàng mua nước uống, nói chuyện phiếm.
Hàn Trạch Thành làm lái xe kiêm thêm vệ sĩ, giúp cô chủ mở cửa xe, đưa cô lên lầu. Bước vào chung cư, anh ghé sát vào tai Hạ Phàm thấp giọng nói: "Chung cư này có linh khí, tôi cũng bị lây nhiễm rồi. Tôi thấy “thầy” Phùng hẳn đã đoán được chúng ta đến đây, ông ta sẽ nhiệt tình bắt chuyện với cô, ông ta còn biết chúng ta bề ngoài là chủ tớ nhưng thực chất là người yêu của nhau."
Chưa kịp nói xong thì đã đến tầng 5 rồi, Hàn Trạch Thành không cho Hạ Phàm có cơ hội mở miệng, anh kéo tay cô, giọng nói vừa đủ nghe: "Đừng khẩn trương, tôi sẽ giúp cô." Vừa nói xong, sau đó đưa tay véo má cô một cái vô cùng thân thiết.
Hạ Phàm còn chưa kịp có phản ứng, cửa đã mở. Một thanh niên đứng ở cửa, hỏi: "Hai vị đến đây tìm thầy Phùng sao? Thầy đoán sẽ có khách đến, bảo tôi ra đón mọi người."
Hạ Phàm và Hàn Trạch Thành liếc mắt nhìn nhau, bước vào. Người thanh niên đó đi vào bên trong một gian phòng nói một tiếng: "Thưa thầy, khách của người đến rồi, đúng là một đôi nam nữ."
"Còn trẻ phải không?" Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của một người đàn ông, không nhìn cũng đoán được chuẩn như vậy, thật sự có vài phần khí chất “đại tiên”.
"Đúng ạ." Người thanh niên tỏ ra rất cung kính.
"Tốt lắm, mời bọn họ vào đi."
Người thanh niên nhận được lệnh, đưa tay ý mời Hạ Phàm và Hàn Trạch Thành vào. Hạ Phàm nhìn Hàn Trạch Thành, bỗng chốc hiểu ra lời nói trong mắt anh, liền nói: "Em vào một mình, anh ở bên ngoài chờ em."
Quả nhiên Hàn Trạch Thành trả lời rất thoải mái: "Được."
Hạ Phàm vào phòng trong, thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc trường bào. Cô mở miệng bắt chuyện: "Thầy Phùng đúng không?"
Phùng Chính Dương gật đầu, chỉ tay vào cái ghế ý bảo cô ngồi, nói: "Cô đến đây, chắc hẳn là vì tiền tài cùng với tình duyên."
Hạ Phàm cười: "Thầy đúng là sáng suốt, vậy nên sống chết tôi cũng phải đến đây một lần."
"Cô đây trời sinh có tướng phú quý, nhất định là sinh ra trong gia đình giàu có, khóe mắt của cô có hỉ ấn, tình yêu cũng rất ngọt ngào, nhưng ấn không sâu, đường vân lại ngắn, hẳn là đường tình duyên không được thuận lợi. Ngoài ra ấn đường sáng sủa, vận mệnh không âu lo, nhưng trên trán có một đường màu đen mờ mờ, chứng tỏ gần đây vận khí của cô không được tốt lắm, nhất định có liên quan đến tiền bạc."
"Ánh mắt của thầy quả nhiên thông tuệ. Những thứ này đều đúng cả, xin thầy chỉ điểm rõ ràng hơn một chút."
"Ngày tháng năm sinh của cô là bao nhiêu?"
Hạ Phàm nói một con số, tiếp tục nhìn Phùng Chính Dương bấm ngón tay tính toán, sau đó cầm cây bút lông viết lên trang giấy cái gì đó. Một lát sau, Phùng Chính Dương để cây bút xuống, nói: "Tôi sẽ nói về chuyện tình duyên của cô trước, tình yêu của cô là tình yêu chủ tớ, vô cùng trở ngại. Muốn trở thành người một nhà, e là không dễ. Mệnh số của bạn trai cô gặp khá nhiều khó khăn, trắc trở, chắc là làm nghề chuyên chở, tài xế, bảo vệ gì đó. Tôi nói có sai không?"
Vẻ mặt Hạ Phàm kinh ngạc, liên tục nói đúng, trong lòng lại nghĩ Hàn Trạch Thành thật là cái gì nói cũng đúng.
Phùng Chính Dương nói tiếp: "Hai người là chủ tớ yêu nhau, cho nên áp lực từ phía gia đình rất lớn, cô nên đề phòng ánh mắt của những người này, mà lúc nãy cô nói chuyện tiền bạc trong nhà cũng có tranh chấp." Ông ta nói đến đây, ngừng lại, ngừng một lúc lâu, chậm rãi hỏi: "Gần đây có xảy ra chuyện gì lạ không?"
Hạ Phàm liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, thầy nói quá đúng. Trong nhà của tôi còn có một anh trai, nhưng cha thương tôi nhiều hơn, vốn đã chia xong tài sản, di chúc cũng lập rồi. Lúc tôi quen người bạn trai này, anh ta liền chạy đến trước mặt cha tôi “châm ngòi thổi gió”. Chuyện như vậy vốn chẳng có gì phải ngạc nhiên, cũng không cần phải tìm đến thầy, nhưng mà gần đây lúc nào tôi cũng cảm thấy mơ mơ màng màng, có đôi khi giống như đang làm chuyện gì đó, nhưng đến lúc tỉnh lại, lại thấy mình ở một nơi khác. Ví dụ như có một lần tôi nhớ rõ ràng là mình đang ở trong phòng ngủ, đến lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang đứng ở phòng bếp, bình gas đang mở. Còn một chuyện nữa, rõ ràng tôi đang xem ti vi, nhưng lúc tỉnh lại lại phát hiện mình đang ở trong phòng tắm cầm máy cạo râu, những chuyện xảy ra trong thời gian đó, tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào." Giọng nói của Hạ Phàm để lộ ra vẻ lo sợ, nói với Phùng Chính Dương: "Thầy Phùng, tôi sợ do anh trai tôi tìm người làm phép, dùng ma thuật điều khiển hành động của tôi, khiến tôi tìm mọi cách để tự sát. Bạn tôi nói thầy rất tài giỏi, giới thiệu bảo tôi đến tìm thầy, thầy nhất định phải giúp tôi, chi phí tôi chịu hết, bao nhiêu tôi cũng chấp nhận."
Phùng Chính Dương bấm ngón tay tính toán một chút, ra vẻ nghiêm túc nhìn dáng vẻ của Hạ Phàm, nói với cô: "Sợ là thật sự do ma quỷ làm loạn, cô nhắc đến chuyện này, đúng thật là bị quỷ ám rồi. Muốn tiêu trừ triệt để, phải lập đàn làm phép, chuyện này không thể kéo dài, để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Phùng Chính Dương nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần chuyện quỷ ám, phải nhanh chóng lập đàn làm phép.
Hạ Phàm giả vờ để lộ ra bộ dạng sợ hãi, yêu cầu đêm nay làm phép ngay. Vẻ mặt Phùng Chính Dương có chút chần chừ: "Làm phép này rất hao tổn nguyên khí, vốn cần phải cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúng đạo, nhưng mà chuyện của cô đây quá nghiêm trọng, tôi sẽ thử một phen, đêm nay thì đêm nay vậy."
Hạ Phàm nhoẻn miệng cười, nói chuyện sắp xếp lập đàn làm phép với Phùng Chính Dương một lúc, lại hỏi chi phí là bao nhiêu, Phùng Chính Dương nói tiền công đức bao nhiêu cũng được, nhưng thành ý càng nhiều thì công đức càng lớn. Trong lòng Hạ Phàm khinh bỉ, nhưng nét mặt lại bày ra vẻ kính trọng, cho tiền không ít.
Phùng Chính Dương cảm ơn, sau đó mời Hạ Phàm đến phòng khách nộp tiền công đức, ghi lại phương thức liên lạc, nói sau khi chuẩn bị xong mọi thứ sẽ điện thoại cho cô. Hạ Phàm đứng dậy bước hai bước, lại quay đầu lại nói: "Thầy Phùng, anh trai tôi đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này, không biết thầy có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Cứ nói."
"Tôi muốn gậy ông đập lưng ông, tôi không độc ác như anh ta, tôi muốn thầy cũng làm phép sai một tên tiểu quỷ ám lên người anh ta, khiến anh ta không phóng đãng với phụ nữ được nữa, để chị dâu của tôi bắt gian tại giường. Không biết thầy có làm được không?"
"Chuyện này, làm phép sai khiến ma quỷ thì không có vấn đề gì, nhưng làm chuyện như vậy thật sự..." Phùng Chính Dương có chút khó xử.
Hạ Phàm xúc động nắm tay ông ta: "Thầy Phùng, thầy nhất định phải giúp tôi. Chỉ là khiến anh ta bị bắt gian thôi, dạy dỗ lại một chút, không làm chuyện gì thất đức, còn hơn chuyện anh ta đã làm với tôi, xem như cho anh ta biết “núi cao còn có núi cao hơn”. Nếu không cho anh ta một bài học, sau này tôi làm sao còn có chỗ đứng trong nhà được nữa."
Phùng Chính Dương còn đang do dự, Hạ Phàm nói tiếp: "Thầy Phùng, giúp tôi việc này, tôi cho thầy mười vạn. Bên cạnh tôi còn rất nhiều chị em bạn bè như vậy, mỗi nhà đều có chuyện phiền muộn riêng, xem như thầy với tôi làm một cuộc trao đổi, tôi giúp thầy ăn nên làm ra, sau này còn lo gì chuyện tiền tài rộng mở?"
Sau cùng Phùng Chính Dương gật đầu, cứ tiếp tục như vậy, tiếp tục dặn dò một lúc. Hạ Phàm hỏi đến hiệu quả, Phùng Chính Dương lại nói chuyện sắp xếp làm phép cho quỷ ám lên người, khống chế hành vi của người đó, mất đi ký ức, sẽ không lưu lại bất cứ manh mối hay vết tích nào, có tra hỏi cũng không tra ra được.
Hạ Phàm hài lòng, đến phòng khách ghi lại cách liên lạc, trả trước 5 nghìn đồng, nhận một tờ biên lai, sau đó lại muốn gửi tiền qua tài khoản ngân hàng. Cô nói là để tránh tai mắt, cô sẽ không đến nữa, sau khi chuyện này thành công sẽ chuyển tiền vào tài khoản. Phùng Chính Dương nhanh chóng ghi số tài khoản cho cô, Hạ Phàm và Hàn Trạch Thành chào tạm biệt rồi ra về.
Trong cục cảnh sát, bốn người trong tổ chuyên án mang băng ghi âm mà Hạ Phàm thu được tại nhà Phùng Chính Dương nghe lại một lần, Hàn Trạch Thành vuốt cằm: "Anh cô nghe xong những chuyện này hẳn là sẽ đau lòng lắm?"
Hạ Phàm lườm anh ta một cái: "Xong rồi đó. Anh kể lại một chút xem, làm sao anh biết được kẻ lừa đảo đó biết chúng ta đến, còn hiểu lầm quan hệ của hai người chúng ta."
Hàn Trạch Thành nói: "Chúng ta đến đó bằng chiếc xe cao cấp như vậy làm cho người khác chú ý, nhất định là một con cá béo bở. Cửa hàng tạp hóa dưới lầu hẳn là nơi tiếp tay ông ta lừa đảo, tôi thấy lúc chúng ta xuống xe đi về phía cầu thang, ông chủ cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, ông ta còn gọi điện thoại, chắc là đem tình hình của chúng ta báo lại cho Phùng Chính Dương. Lúc ở đó tôi giả vờ như là tài xế của cô, nhưng lúc lên lầu, tôi phát hiện trong hành lang có một lỗ camera, vậy nên tôi cố tình tỏ ra thân thiết. Ông ta dựa vào những gì đã quan sát được để bày trò, hết lần này đến lần khác lừa đảo các thiện nam tín nữ. Quả nhiên tôi chỉ thử một lần, ông ta liền hiện nguyên hình."
"Sếp, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tiểu Lý Tử rất hưng phấn, nghĩ vụ án này rất thú vị. Hạ Phàm lấy được số tài khoản ngân hàng đi đối chứng, đúng là Phan Lỵ gửi tiền cho ông ta. Tên lừa đảo đó, chẳng lẽ thật sự có cách sai khiến cho quỷ ám vào người?
"Đưa tên lừa đảo đó về, Phan Lỵ sẽ không thể nào đưa không số tiền đó cho Phùng Chính Dương. Đưa thêm Phan Lỵ về điều tra, tách hai người đó ra thẩm vấn riêng."
Hạ Phàm nghe xong, tiếp lời nói: "Tìm một bộ quần áo nam, đưa cho tên lừa đảo đó, nói là tôi chuẩn bị cho ông ta. Tiểu Lý Tử, cậu quan sát cách ông ta làm phép, nói tôi bảo cậu nói: làm chuyện của anh tôi trước, sau đó đưa ông ta đến nhà của tôi đuổi quỷ. Ông ta vừa làm phép thì bắt ngay tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, trực tiếp áp giải ông ta đến cục cảnh sát."
Mạc Vân vừa nghe xong, hăng hái: "Vậy lần này tôi làm tài xế cho, chiếc xe đó, tôi cũng muốn lái thử một lần."
"Không được." Hàn Trạch Thành bực bội nói: "Cô chủ nói, tài xế nhà cô ấy mặc đồ còn đẹp hơn tôi."
Hạ Phàm đá anh một cái, tuy rằng biết nhau chưa lâu, nhưng hai ngày nay hợp tác, cô và mọi người trong tổ cũng khá ăn ý với nhau.
Hàn Trạch Thành cười né tránh, nói với Hạ Phàm: "Chúng ta đi gặp bác sĩ điều trị chính cho Liêu Tiểu Tình, bất luận bọn họ có liên quan gì đến vụ án, liên quan đến Liêu Tiểu Tình, nếu như có một số việc chị cô ấy không biết, xem thử xem bác sĩ tâm lý có thể cho chúng ta chút ý kiến nào không?"