Trường trung học công lập Thanh Dương
“Ê! Mau xem này, cô gái đeo mắt kính gọng to kia chính là Hoa Nguyệt.”
“Cái gì cái gì, một người bình thường như vậy mà lại là thiên tài năm lần thi đều gần như đạt điểm tối đa?” Trong giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ cùng ghen ghét.
“Cái này gọi là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể dùng đấu để đong.”
“Nói cũng có lý…”
“Thế nhưng một cô gái còn mạnh hơn nhiều so với con trai, chỉ sợ sẽ không ai cần đâu nhỉ?”
Nhã Đình, người bạn tốt đang đi cùng với Hoa Nguyệt, nhìn xem bốn phía nghị luận sôi nổi, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Vừa mới công bố danh sách xếp hạng, cậu lại có thêm mấy ngày không được an bình.”
“Quen là tốt rồi.” Hoa Nguyệt lạnh nhạt trả lời.
“Thế nhưng cậu thật sự quá lợi hại. Nghe nói đề thi lần này có vài câu hỏi cuối cấp, vậy mà cậu vẫn có thể đạt được điểm cao như thế.”
“Tớ cũng chỉ có chút trình độ đó thôi.” Hoa Nguyệt không hề cho rằng bản thân lợi hại, dù sao bên cạnh cô còn có một người như vậy tồn tại.
“Ôi! Cậu nghiêm túc làm tổn thương lòng tự trọng của tớ đấy, chút trình độ đó? Đừng tưởng rằng mỗi người đều là thiên tài giống cậu.”
“Ngàn lần vạn lần đừng gắn tớ với hai chữ thiên tài đó.” Hoa Nguyệt có chút đau đầu.
“Làm sao vậy?” Nhã Đình không hiểu ra sao.
Hoa Nguyệt bĩu môi, “Tớ bị một tên nhóc tùy hứng ép buộc. Cậu ấy rất tùy hứng, một hai phải bắt tớ dạy cậu ấy học, ép tớ phải liều sống liều chết tự học xong cả giáo trình cấp ba, cậu ấy lại chỉ dùng một tháng đã nhẹ nhàng học xong rồi.”
“Không thể nào? Thiên tài như thế sao? Cậu ấy là ai vậy?” Nhã Đình kinh ngạc.
“Cậu ấy……” Hoa Nguyệt nhìn về phía một đám người đang châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi ở phía trước, khẽ thở dài một hơi, “Có khả năng đã tới rồi.”
“Ơ? Ai thế?” Nhã Đình theo ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy một cậu nhóc tuấn tú mặc đồng phục tây trang, trên áo khoác có huy hiệu trường, lướt qua khỏi đám đông trước sự chú ý của mọi người, không xem ai ra gì chỉ lo tìm kiếm khắp nơi.
“Oa! Em trai nhỏ xinh đẹp kia là học sinh của trường quý tộc St.Fassi, sao lại chạy đến trường học chúng ta nhỉ?” Nhã Đình nhìn không chớp mắt vào cậu nhóc kia, mặc dù vừa thấy đã biết còn nhỏ hơn cô, nhưng toàn thân cậu đều phát ra hơi thở hấp dẫn con gái như thế, thậm chí là phụ nữ.
“Cậu ấy tới để bàn luận một chút việc với hội học sinh cấp hai.”
“Ồ, oa! Cậu ấy thật ngầu quá đi, với bạn học mà cũng khí thế như vậy nữa.” Hai học sinh trường St.Fassi đuổi theo, không biết đã nói cái gì với cậu, khiến cậu không vui, cả khuôn mặt tuấn tú căng lại, thế mà lại xuất hiện khí thế không phù hợp với tuổi tác của cậu.
“Ừm.” Tên nhóc này, cái tính hai mặt này thật đúng là lợi hại. Hoa Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ kia đầy hứng thú. Cậu còn đang bận. Được thôi, coi như không nhìn thấy. “Chúng ta phải đi thôi, còn có tiết sau.”
“Để tớ ở lại xem một lát nữa, thật đáng tiếc, vị hoàng tử anh tuấn nhiều tiền này sao lại còn nhỏ như thế nhỉ? Nhưng mà nếu cậu ấy đồng ý tình yêu chị em, tớ tuyệt đối nguyện ý phụng bồi.” Nhã Đình lưu luyến không rời, trong lời nói chứa muôn vàn nuối tiếc.
“Lời này không cần nói ở trước mặt cậu ấy, cậu ấy sẽ đùa chết cậu.” Tên nhóc hư đốn kia, cực kỳ thích xem người ta thành món đồ chơi của mình.
“Vì sao chứ… Ơ? Hoa Nguyệt, cậu biết cậu ấy sao?”
“Tớ…”
“Hoa Nguyệt!” Cậu nhóc cách đó không xa lơ đãng nhìn thấy bọn họ, vui vẻ gọi một tiếng, chạy như bay về phía đó.
“Hoa Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được chị!” Cậu ôm Hoa Nguyệt cổ, vui vẻ hôn lên gương mặt cô.
“Đây đây.” Tên nhóc này, dù thế nào cũng phải dùng cách lôi kéo sự chú ý như vậy sao? Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người xung quanh, Hoa Nguyệt đau đầu ngẫm nghĩ.
“Vừa nãy em tìm chị mãi, người xấu, thấy em cũng không gọi em.” Cậu nhóc kia bĩu môi làm nũng.
“Chị thấy em đang bận, được rồi, đừng ôm nữa, mọi người đều đang nhìn.” Hoa Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Cậu nhóc không tình nguyện buông cô ra, rồi chợt nắm lấy tay cô, “Chúng ta đi chơi đi.” Cậu vui sướиɠ hài lòng lên tiếng.
“Chị còn có tiết. Mà em, còn có việc.” Hoa Nguyệt giữ chặt cậu, mặc kệ tính cách nói gió là mưa của cậu.
“Mặc kệ. Em không hề có việc.” Cậu nhóc nhíu mày, “Chị cũng đừng đi học có được không?”
Nhã Đình ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Hoa Nguyệt, chẳng lẽ nó chính là…… Thiên tài kia?”
Cuối cùng sự chú ý của thiếu niên cũng tới người ở bên cạnh Hoa Nguyệt, cậu lộ ra nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu, “Xin chào, chị Nhã Đình. Em là Ứng Vô Ngự.”
Oa! Càng nhìn gần cậu càng tuấn mỹ, mái tóc thẳng bồng bềnh, lông mi dài, mắt đen sâu thẳm, đôi môi hơi mỏng cười rộ lên, làm người ta càng khó lòng chống cự. Đầu tiên Nhã Đình bị điện giật không rõ đường về, sau đó mới kịp hoàn hồn, được sủng mà sợ hỏi; “Em biết chị sao?”