Phượng Ngự Tà Vương

Chương 19: Tạm lánh mũi nhọn

Cố Từ Yến không ngoảnh đầu lại, bóng lưng biến mất trong đám người rất nhanh.

Dạ Chỉ Ngôn thu hồi tầm mắt, trong lòng lại cảm thấy hơi mất mát.

Nàng ngoảnh lại nhìn Tạ Hành: "Làm phiền."

Tạ Hành lắc đầu, hộ tống Dạ Chỉ Ngôn trở về Hầu phủ.

Dạ Hoài Cẩn muốn đi theo Tạ Hành, nghe ngóng vài sở thích của Cố Từ Yến, Tạ Hành từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Hầu gia, tại hạ còn phải về phục mệnh với Vương gia."

Trong lòng Dạ Hoài Cẩn hơi không vui, chẳng qua chỉ là một con chó săn bên cạnh Cố Từ Yến mà lại không biết điều như thế.

Chờ sau này thành nhạc phụ của Cố Từ Yến, xem Tạ Hành anh ta còn tỏ vẻ thế nào!

Dạ Chỉ Ngôn vừa về tới Chích Hương cư, Liên Kiều đã nhào sang: "Tiểu thư, sao bây giờ người mới về, Liên Kiều lo lắng gần chết."

Dạ Chỉ Ngôn véo mũi Liên Kiều: "Tiểu thư nhà muội không ra ngoài một chuyến vô ích, sau này ngày nào muội cũng có thể ra ngoài khám bệnh với ta. Sao, vui không?"

Liên Kiều trợn mắt: "Ra ngoài xem bệnh? Tiểu thư, người biết y thuật lúc nào?"

Dạ Chỉ Ngôn cười nói: "Chuyện muội không biết còn nhiều lắm. Liên Kiều, đứng bên ngoài trông giúp ta, đừng để ai bước vào."

Dặn dò xong, Dạ Chỉ Ngôn vào nhà, triệu hồi tế bào dược sống ra.

Vừa bước vào trong, chân ấm ấm, không cảm thấy đau đớn sâu sắc như trước, rất dễ chịu.

Theo liều lượng trước mắt, hẳn nàng có thể đứng dậy sớm.

Không thể không nói tố chất cơ thể nguyên chủ thực sự quá kém.

Xem ra bắt đầu từ ngày mai phải rèn luyện thật tốt mới được.

Dạ Chỉ Ngôn chống xe lăn, cố gắng muốn đứng lên.

Thử trọn vẹn nửa canh giờ mới có thể cố gắng vịn vào xe lăn đứng lên, trên chân vẫn không có hơi sức, không bước ra được một bước.

Sau một lần té xuống đất nữa, Dạ Chỉ Ngôn lau mồ hôi, khẽ cắn môi đứng lên.

Bàn tay vịn vào xe lăn run mạnh mẽ, một động tác đơn giản đối với người bình thường, nàng lại dùng hết hơi sức toàn thân.

Dạ Chỉ Ngôn cắn răng, mồ hôi rơi vào trong mắt. Không có chuyện gì có thể làm khó Dạ Chỉ Ngôn nàng.

Dạ Chỉ Ngôn cắn chặt răng, mang theo đôi chân như đổ chì, cuối cùng bước ra bước chân đầu tiên của nàng.

Thành công!

Dạ Chỉ Ngôn hít mạnh một hơi, ngực nghẹn lại ngất đi.

Viện Giải Lạc.

Đỗ Âm Dung dùng trứng gà khẽ lăn lên khuôn mặt sưng tấy của Đỗ Giai Nguyệt, nghe hạ nhân báo tin Dạ Chỉ Ngôn ngất xỉu, vui mừng đứng bật dậy, suýt chút nữa khiến Đỗ Âm Dung té xuống: "Trời xanh có mắt! Rốt cuộc tiểu tiện nhân này gặp báo ứng!"

Đỗ Âm Dung vội vàng làm động tác im lặng, như lâm đại địch: "Tỷ tỷ, đừng nói nữa, cẩn thận lão gia nghe thấy, lại trách tỷ đấy."

Đỗ Giai Nguyệt cau mày, không thể không ngồi xuống: "Vậy muội nói xem ta nên làm gì đây?"

Đỗ Âm Dung suy nghĩ một lúc: "Bây giờ hẳn nên tạm lánh mũi nhọn, con nhóc kia có Bát Vương gia bảo vệ, nếu chúng ta động vào nó, chắc chắn lão gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Đỗ Giai Nguyệt tức tới mức vỗ bàn: "Chẳng lẽ để tiểu tiện nhân này giẫm lên đầu chúng ta à!"

"Đương nhiên không phải, chỉ là tạm thời. Bát Vương gia là người như thế nào, tuy nhất thời mới mẻ cũng có lúc chán ngấy. Chờ hắn chán, chúng ta không làm gì được một người què à?"

Rõ ràng là được khuyên tốt, Đỗ Giai Nguyệt hỏi: "Nhưng hôm nay ngay cả cửa hàng đã vào tay nó, muội có cách gì?"

Đỗ Âm Dung cười nhạt: "Trước tiên chúng ta cứ xem đã, ăn một miếng không hết cả bàn được đâu."

Đỗ Giai Nguyệt thở dài một hơi, thế cục hôm nay, hiển nhiên là người què kia chiếm ưu thế.

Dù bà ta có không bằng lòng mấy cũng chỉ có thể chịu đựng trước.

Nghĩ tới đây, Đỗ Giai Nguyệt hỏi thị tỳ Hạnh Nhi bên cạnh: "Đúng rồi, Nhị tiểu thư sao rồi?"

Dạ Hoa Thanh bị làm nhục trước quần chúng, tự giam mình trong phòng không chịu ra ngoài. Hạnh Nhi lắc đầu: "Vẫn không gặp ai, bữa tối cũng không chịu ăn."

Đỗ Giai Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đồ bỏ đi, mới chút thất bại đó đã không chịu được. Muội muội tùy tiện đi, tỷ đi thăm con nhóc Hoa Thanh này."

Đỗ Âm Dung hành lễ: "Vậy muội muội về phòng trước."

Ở chỗ Đỗ Giai Nguyệt không nhìn thấy, chút khúm núm trên mặt Đỗ Âm Dung biến mất gần hết, thay vào đó là sự âm lãnh vốn có.

Đỗ Âm Dung không về phòng mà là tới thư phòng của Dạ Hoài Cẩn.

Lúc đó Liễu Ấu Khanh đang hồng tụ thiêm hương, hầu hạ Dạ Hoài Cẩn khiến ông ta ném sự nhục nhã ban ngày sau gáy.

Đỗ Âm Dung ho khẽ, hai người mới phát hiện bà ta tới, Liễu Ấu Khanh đặt đá mài xuống, mỉm cười dịu dàng: "Tỷ tỷ tới rồi?"

"Muội muội, lão gia, Âm Dung không làm phiền hai người chứ?"

Đỗ Âm Dung chân thành đi tới, không bỏ qua sự chán ghét dâng lên trong mắt Dạ Hoài Cẩn khi thấy bà ta tới.

Liễu Ấu Khanh vội vàng cầm tay Đỗ Âm Dung: "Tỷ tỷ nói gì thế? Mau qua đây nhìn chữ lão gia vừa viết."

Đỗ Âm Dung vội vàng khoát tay, dáng vẻ hơi thận trọng: "Âm Dung không hiểu những điều này."

Dạ Hoài Cẩn dừng bút, hơi không vui vì bị quấy nhiễu: "Nàng có chuyện gì à?"

"Lão gia, thϊếp thân định thay tỷ tỷ..."

Đỗ Âm Dung còn chưa nói hết lời, Dạ Hoài Cẩn nện bút trên chữ vừa viết xong: "Nàng đừng nói nữa!"

Mặt mũi Liễu Ấu Khanh tràn đầy đau lòng mà nâng tờ giấy đã dính vết bẩn lên: "Lão gia tức giận thì tức giận, tội gì phải trút giận lên chữ vừa viết xong! Thϊếp thân còn định đóng khung treo trong phòng đó."

Dứt lời, giọng mang theo chút nghẹn ngào: "Chữ thật đẹp, thật đáng tiếc!"

Dạ Hoài Cẩn vội vàng ôm Liễu Ấu Khanh vỗ về: "Được rồi được rồi, ta sai rồi. Nàng muốn thì ta sẽ viết cho nàng một tờ, đã bao nhiêu tuổi còn rơi hạt đậu vàng, cẩn thận bị Âm Dung chê cười."

Nghe thấy thế, Liễu Ấu Khanh mới thẹn thùng liếc Đỗ Âm Dung, nện bàn tay trắng như phấn lên ngực Dạ Hoài Cẩn: "Lão gia mới khiến tỷ tỷ chê cười."

Đỗ Âm Dung luống cuống rũ mắt xuống.

Bà ta không vừa mắt Liễu Ấu Khanh trong số những di nương nhất, tuổi đã lớn còn có khuôn mặt quyến rũ.

Nếu không phải bà ta tới cửa tìm nơi nương tựa, mình sẽ không bị thất sủng. Bên kia liếc mắt đưa tình một hồi mới chấm dứt, thấy trong này còn có người đang đứng.

Vẻ mặt Dạ Hoài Cẩn không vui: "bổn hầu biết nàng muốn cầu tình thay tỷ tỷ nhưng vốn cửa hàng này là thứ của mẫu thân Chỉ Ngôn, vật về nguyên chủ mà thôi, có gì hay mà nói."

Tự xưng là "ta" với con hồ ly tinh này, tới chỗ bà ta thì biến thành bổn hầu. A, chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi.

"Âm Dung biết, cũng không phải tỷ tỷ không muốn trả lại, chẳng qua đưa cửa hàng cho con nhóc Chỉ Ngôn, với tính tình của nó, nếu không chịu giao cho công bằng thì trong phủ phải làm sao bây giờ?"

Dạ Hoài Cẩn hơi suy nghĩ, đây cũng là chỗ ông ta lo lắng. Ông ta biết rõ Đỗ Giai Nguyệt có tham ô, cũng hợp ý ông ta.

Về phần Dạ Chỉ Ngôn, rõ ràng trong mắt không có người phụ thân như ông ta.

"Ý của tỷ tỷ là gì? Hầu gia đường đường là mệnh quan triều đình, bổng lộc còn chưa đủ nuôi sống một gia đình lớn này à? Chẳng lẽ cho tới nay đều là chủ mẫu nuôi gia đình hả?"

Liễu Ấu Khanh lạnh mặt: "Nếu lời này của tỷ tỷ truyền ra ngoài, người ngoài sẽ tưởng Hầu gia chúng ta là loại ăn cơm chùa, chỉ có thể dựa vào tài sản của vong thê để sống!"

Đỗ Âm Dung biến sắc: "Thϊếp thân không có ý này!"