Phượng Ngự Tà Vương

Chương 12: Bước qua người ta mà đi

Dạ Hoài Cẩn sững sờ, hàng mày nhíu chặt: "Ngươi nói luyên thuyên gì đó?"

Ông ta hơi bị oan, ông ta muốn đánh chết con gái mình bao giờ?

Dạ Chỉ Ngôn ngẩng đầu lên, tia bi thương ban nãy đã mất tăm: "Con nói, phụ thân vẫn vậy, không biết tốt xấu thế nào, không tra rõ việc hay sao?"

Dạ Hoài Cẩn giơ trâm cài trong tay lên: "Đồ đã ở đây, có gì phải tra nữa?"

Dạ Chỉ Ngôn khịt mũi xem thường: "Vậy phụ thân xem kỹ lại xem, đó có phải là đồ mẫu thân làm mất không?"

Nói rồi, nàng lạnh lùng nhìn qua đám người.

Đám người bị ánh mắt nàng đảo qua, đều cảm thân cả người mình lạnh toát trong nháy mắt, nhất là Dạ Hoa Thanh, nàng ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt trong lòng.

Đỗ Giai Nguyệt giật lấy cây trâm cài tóc kia: "Không sai, đây là đồ của ta. Dạ Chỉ Ngôn, ngươi bớt đổi trắng thay đen ở đây đi! Hôm nay ngươi nói gì cũng vô dụng!"

Dạ Chỉ Ngôn không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Mẫu thân, con hỏi người, đây là trâm cài vàng của người sao?"

Đỗ Giai Nguyệt không hiểu ra sao lắm, gật đầu: "Không sai, là món đồ năm ngoái phụ thân ngươi tặng sinh nhật ta."

Dạ Chỉ Ngôn chỉ Tô Tĩnh Hảo đang đứng xa xa xem trò: "Ngươi, đi bưng bát nước đến."

Dạ Chỉ Ngôn bình tĩnh như vậy khiến những kẻ đầu têu luống cuống tay chân. Thế này hoàn toàn không như dự liệu của họ, rốt cuộc Dạ Chỉ Ngôn muốn làm gì?

Hàng mày Đỗ Giai Nguyệt dựng lên: "Dạ Chỉ Ngôn, ngươi đừng hòng ra vẻ!"

Tô Tĩnh Hảo nhanh chóng bưng nước đến, Dạ Chỉ Ngôn ra hiệu nàng ta bưng nước đến trước mặt Dạ Hoài Cẩn. Mặt Dạ Hoài Cẩn đầy vẻ khó hiểu, nhưng lại hơi mất kiên nhẫn.

Dạ Chỉ Ngôn giải thích: "Mọi người đều biết vàng thật không sợ lửa, đương nhiên lại càng không sợ nước. Phụ thân, người bỏ chiếc trâm này vào nước thử."

Dù Dạ Hoài Cẩn mất kiên nhẫn nhưng cũng tò mò rốt cuộc Dạ Chỉ Ngôn đang trù tính gì, nghe lời bỏ vào.

Mẹ con Đỗ Giai Nguyệt nín thở nhìn trâm cài trong bát.

Một lát sau, trâm cài hòa tan trong chén bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, khiến cho bát nước vốn sạch lại trở thành bát nước bùn.

Sắc mặt mẹ con Đỗ Giai Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt, Dạ Hoa Thanh khó tin bưng bát lên, lấy ngón tay khuấy nhẹ.

Không có gì cả.

Chiếc trâm cài tóc kia, cứ thế hòa tan trong chén nước này.

"Phụ thân, chắc chắn có gì đó lạ!" Dạ Hoa Thanh vội vàng nắm lấy tay áo Dạ Hoài Cẩn, bối rối giải thích.

Sắc mặt Dạ Hoài Cẩn trắng xanh, nhìn vế phía Dạ Chỉ Ngôn vẫn ung dung: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Chỉ Ngôn quay lại nhìn Liên Kiều: "Liên Kiều, muội nói đi."

Liên Kiều quỳ đến trước mặt Dạ Hoài Cẩn, dập đầu hai cái, nói liên hồi: "Lão gia, sắp đến sinh nhật Đại tiểu thư rồi, nô tì muốn chuẩn bị quà cho Đại tiểu thư. Các vị tiểu thư khác đều đeo vàng bạc, mà Đại tiểu thư nhà nô tì chút tiền cũng chẳng có..."

Liên Kiều nói đến đây lại tỏ vẻ thật lòng hơn, giọng nói xen tiếng khóc nức nở: "Nô tỳ không đành lòng thấy Đại tiểu thư khổ như vậy... nhớ là tiểu thư rất thích cây trâm năm ngoái người tặng phu nhân... cho nên nô tỳ chiếu theo đó để nặn một chiếc. Vốn định đến hôm sinh nhật sẽ đưa nó cho tiểu thư, dù không đáng tiền nhưng cũng là tâm ý của nô tỳ."

Nói rồi, Liêu Kiều lau nước mắt: "Ban nãy nô tỳ ngăn lại cũng là vì sợ bị Nhị tiểu thư tìm ra sẽ không còn bất ngờ nữa, cho nên mới hơi kích động."

"Lão gia, xin người hãy làm chủ cho Liên Kiều, Liên Kiều tuyệt đối không trộm đồ mà!"

Liên Kiều khóc giàn giụa nước mắt, nắm lấy góc áo Dạ Hoài Cẩn.

Dạ Hoa Thanh thấy biến cố đột nhiên xảy đến, lúc này mới kịp phản ứng, mình rơi vào bẫy của Dạ Chỉ Ngôn!

Mà bây giờ đã không còn kịp nữa.

Dạ Chỉ Ngon đảy xe lăn qua, kéo tay Liên Kiều, mắt cũng rưng rưng: "Tốt lắm Liên Kiều, ta biết, muội sẽ không làm loại chuyện đó. Hôm nay oan cho muội rồi, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ!"

Nửa câu sau nhấn rất mạnh, khiến mẹ con Dạ Hoa Thanh nghe thấy cũng khϊếp vía một trận.

Sắc mặt Dạ Hoài Cẩn biến ảo mấy lần, đang định phát tác thì Dạ Hoa Thanh đột nhiên nói: "Tỷ ấy nói dối!"

Dạ Hoa Thanh vội vàng: "Phụ thân, theo như Liên Kiều nói, trâm cài là giả, nhưng trước đó tỷ tỷ không biết, thì sao tỷ ấy biết được trâm sẽ tan trong nước chứ?"

Dạ Hoài Cẩn cảm thấy Dạ Hoa Thanh nói cũng có lý: "Chỉ Ngôn, con nói xem chuyện là thế nào?"

Dạ chỉ Ngôn có tình tỏ vẻ khoa trương, há hốc miệng: "Con liếc qua là thấy chất liệu trâm cài này không đúng, hoa văn đã giả như vậy mà mọi người thật sự không phát hiện ra sao?"

Dạ Hoài Cẩn ho nhẹ hai tiếng, thế này chẳng phải mắng móc ông ta ngu đần sao?

"Đương nhiên là phát hiện ra, nhưng mới vừa rồi bị mẫu thân ngươi sốt ruột gọi đến nên không để ý."

Thấy Dạ Hoài Cẩn đã bị Dạ Chỉ Ngôn lừa, Dạ Hoa thanh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Phụ thân, trâm cài của mẫu thân mất thật, người cho lục soát một lần nữa, chắc chắn có thể tìm ra!"

Đã cho Tô Tĩnh Hảo giấu trâm thật rồi, giờ lại thành giả, chắc chắn vẫn còn ở đây.

Không chừng còn ở ngay phòng Dạ Chỉ Ngôn!

Chỉ cần để cô ta lục soát, chắc chắn có thể tìm ra!

Đỗ Giai Nguyệt cũng vội nói theo: "Không sai, lão gia, thϊếp rất thích cây trâm cài này, chỉ còn mỗi Chích Hương cư chưa tìm, hay là tìm thử xem sao? Cũng để thϊếp được yên tâm?"

Dạ Hoài Cẩn cũng không phải kẻ ngu, đến bước này gần như đã rõ chuyện là thế nào rồi.

Huống chi Dạ Chỉ Ngôn đã làm thế một lần, khiến gia chủ là mình mất hết mặt mũi. Để họ tìm, nếu tìm được thật, cũng có thể lấy lại chút mặt mũi.

Giờ phút này, thứ ông ta nghĩ đến không phải danh dự của nữ nhi hay gia đình hòa thuận.

Chỉ cảm thấy mặt mũi của mình không thể bỏ đi được.

Dạ Hoài Cẩn gật đầu: "Chỉ Ngôn, vậy để họ lúc soát thử đi, phụ thân cũng tin con không làm chuyện như thế."

Sắc mặt Dạ Chỉ Ngôn lạnh dần. Nàng không ngờ lúc này Dạ Hoài Cẩn có thể không biết xấu hổ đến mức này.

Mắt nàng sáng như đuốc nhìn về phía đám người, ánh mắt sắc bén khiến Dạ Hoài Cẩn chột dạ một phen.

"Không được lục soát! Muốn lục soát thì bước qua người ta mà đi!"

Dạ Chỉ Ngôn kiên quyết như vậy, Dạ Hoa Thanh thấy nàng sợ thì có. Trong mắt cô ta nháy mắt đã đầy sức mạnh: "Tỷ tỷ đang sợ gì?"

"Nếu lục soát không thấy thì sao?"

Dạ Chỉ Ngôn lẳng lặng nhìn Dạ Hoài Cẩn.

Dạ Hoài Cẩn bị nàng nhìn đến phát run, cười ha hả nói: "Lúc soát một chút cũng có sao đâu. Đều là người nhà, lỡ đâu nha hoàn này thật sự giấu trâm cài ở chỗ của ngươi, vi phụ cũng có thể giúp ngươi ngăn chặn sớm."

Dạ Chỉ Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Xem ra không lục soát là không được rồi? Vậy nếu như thật sự không tìm ra, phụ thân phải để Dạ Hoa Thanh dập đầu xin lỗi con trước mặt mọi người!"

Dạ Hoài Cẩn vừa định nói không đến mức thế, Dạ Hoa Thanh lại tự đồng ý: "Được!"

Tâm trí cô ta bây giờ đã đυ.c ngầu mê muội như mỡ heo, nhận định chắc chắn trâm cài trong phòng Dạ Chỉ Ngôn.

Dạ Chỉ Ngôn nhường đường, để người của cô ta vào lục soát.

Vương di vừa đưa người vào, Liễu Ấu Khanh đã đến.

"Lão gia, người hồ đồ quá! Sao có thể để mặc Nhị tiểu thư làm loạn như vậy? Khiến Ngôn nha đầu thương tâm biết bao!"

Nàng ta bước chậm đến, xòe tay trước mặt Dạ Hoài Cẩn: "Hầu gia, người xem, đây là cái gì?"

Trong tay nàng ta, chính là cây trâm cài đám người kia muốn tìm.