“Tô Dĩ Trần, cậu cho rằng cậu là ai?”
“Cậu không có tư cách động vào đồ vật của Bùi Túc Nguyệt!”
“Có phải là ỷ vào bản thân có gương mặt tương tự vài phần với Túc Túc, ỷ tôi dung túng cậu, cậu cho rằng chính mình có thể được voi đòi tiên sao?
Cố Hàn Chu trách cứ từng câu từng chữ, giống như lưỡi kiếm lạnh băng. Trong mắt hắn chỉ có hàn khí lạnh thấu xương, trên người toả ra cảm giác áp bức dời non lấp biển, ánh mắt kiêu ngạo pha lẫn tức giận khiến hắn trông vô cùng đáng sợ. Không ai có thể chịu được lửa giận của tổng tài tập đoàn Cố thị.
Cố Hàn Chu hiếm khi phát giận lớn như vậy.
Nhưng hôm nay, Tô Dĩ Trần không cẩn thận làm vỡ nát bình hoa bằng ngọc cổ có giá trị liên thành, vật mà trước khi Bùi Túc Nguyệt xuất ngoại đã tặng cho Cố gia.
Đó là món quà mà Túc Túc tặng hắn, càng là nơi ký thác nỗi nhớ Túc Túc đang ở nơi xa.
Mỗi lần thấy bình hoa thanh ngọc, hắn đều nhớ tới đôi mắt phượng xinh đẹp cao lãnh kiêu sa của Túc Túc.
Nhưng mà “nỗi nhớ” của hắn, lại bị ném vỡ nát, hơn nữa công việc hôm nay của hắn không được như ý, tính tình hắn vốn kém, chuyện xấu lại liên tiếp xảy ra cùng nhau.
Hắn sao mà không tức giận, sao mà không phát tiết cho được?
Cần cổ Tô Dĩ Trần trắng như tuyết, tinh tế mà yếu ớt, bị bàn tay của nam nhân cao lớn trước mắt bóp chặt lấy mạch máu, đại não trống rỗng, cảm giác hít thở không thông theo đó mà đến.
Tròng mắt cậu đỏ bừng, nước mắt sinh lý không nhịn được tràn khỏi mi, một giọt rồi lại một giọt dừng ở mu bàn tay đang nổi lên gân xanh của người đàn ông. Cậu theo bản năng dùng tay tránh thoát, nhưng sức lực người đàn ông quá lớn, cậu căn bản kéo không ra.
“Ngài… Cố…”
Tô Dĩ Trần tiếng nói nghẹn ngào, giọng điệu cầu xin,
“Em chỉ là không cẩn thận, em sai rồi… Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Tô Dĩ Trần đôi mắt ngậm lấy nước mắt, thương tâm muốn chết. Như thể Cố Hàn Chu bởi vì một cái bình hoa mà trách tội, cậu cảm thấy rất đau khổ.
“Tô Dĩ Trần, cậu hiểu cho rõ thân phận của bản thân. Cậu chỉ là thế thân của Túc Túc, không có tư cách chạm vào đồ vật của em ấy.”
“Bình hoa này là quà mà Túc Túc tặng cho Cố gia, là báu vật vô giá, cậu không thể bồi thường nổi!”
“Tôi mặc kệ là cậu ghen ghét em ấy, hay là vô tình, nhưng nếu như lại xảy ra lần nữa, vậy thì đừng trách tôi không lưu tình!”
Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ lên, tàn nhẫn đẩy Tô Dĩ Trần ngã vào bức tường.
Ót Tô Dĩ Trần ót đυ.ng vào bức tường lạnh băng, đầu váng mắt hoa, tầm mắt chỉ còn một mảnh đen tối. Cậu cuộn mình ngồi xổm trên mặt đất, buồn nôn mà ho vài tiếng, mặt nổi đỏ không bình thường.
Cậu cúi đầu, tóc mái che đậy đôi đồng tử ngậm nước, không thấy được biểu cảm của cậu. Nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện ra, tròng mắt cậu rưng rưng, trên thực tế lại không hề có một chút cảm xúc phập phồng.
Đúng vậy.
Cậu, Tô Dĩ Trần, thế thân cho bạch nguyệt quang của Cố tổng.
Bởi vì gương mặt này, rất giống bạch nguyệt quang của Cố Hàn Chu.
Cho nên vào lúc cậu đang làm việc tại công ty con của tập đoàn Cố thị, duyên phận trùng hợp bị Cố Hàn Chu coi trọng, đồng thời hắn sử dụng thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ cậu làm giao dịch tiền bạc trong hai năm.
Vốn dĩ cậu cũng không tình nguyện, nhưng là bởi vì thiếu tiền, nên mới đáp ứng giao dịch với Cố Hàn Chu.
Cậu tiến vào Cố gia, cho tới hôm nay đã hơn một năm. Tính tình Cố tổng sáng nắng chiều mưa, hỉ nộ vô thường, may mà Cố tổng công việc vội vàng, đi công tác xuất ngoại ba tháng không trở lại đều là chuyện bình thường. Nên cậu không cần phải giờ giờ phút phút mà cẩn thận hầu hạ vị Cố tổng tính tình khó nắm lấy này.
Tô Dĩ Trần càng thêm thanh tỉnh hiểu rõ, cậu chỉ là thế thân cho bạch nguyệt quang trong lòng Cố tổng.
Cho nên cậu làm việc dụng tâm cẩn thận, ít khi gây ra lỗi lầm.