Khi Đêm Đông Dần Ấm Lên

Chương 12

"Đừng gọi đàn anh, ra ngoài chơi gọi tên anh là được.” Bồ Minh Chương móc bao thuốc lá từ trong túi, phát hiện bao rỗng thì chửi một tiếng, nhìn về phía Triệu Kinh Duy: "Mang thuốc lá không? Cho tôi một điếu."

Triệu Kinh Duy lấy bao thuốc lá ra ném cho anh ấy, Bồ Minh Chương nhận lấy, đang định lấy điếu thuốc thì nhìn thấy dòng chữ trên bao thuốc lá, vẻ mặt lập tức hớn hở: “Cái này là nữ sinh viết đúng không? Chuyện gì đây?"

Triệu Kinh Duy liếc nhìn Lâm Tri Du bên cạnh: "Không có chuyện gì cả."

“Không có chuyện gì thì sao nữ sinh này nói cảm ơn cậu, lại còn viết trên bao thuốc lá.” Bồ Minh Chương kiên trì truy hỏi.

Triệu Kinh Duy vươn tay lấy lại bao thuốc lá trong tay Bồ Minh Chương: "Còn muốn hút thuốc không? Sao cậu nói nhiều thế?"

Bồ Minh Chương: "Tôi tò mò thôi, cô gái này là ai?"

Triệu Kinh Duy thản nhiên nói: "Cậu không biết."

Bồ Minh Chương không dễ lừa như vậy: "Chuyện này đơn giản, hôm nào cậu gọi cô ấy đi chơi cùng nhau, lúc đó sẽ biết thôi."

Lâm Tri Du giả vờ bình tĩnh nhìn bức tường chữ ký trước mặt, cố gắng phớt lờ cuộc nói chuyện giữa hai người phía sau, nhưng luôn có vài câu lọt vào tai cô. Cô viết hai chữ đó trên bao thuốc lá hoàn toàn là vì cô không có thông tin liên lạc của Triệu Kinh Duy.

Điện thoại di động của Bồ Minh Chương vang lên, anh ra ngoài nghe điện thoại, chủ đề về chủ nhân của nét chữ trên bao thuốc lá kết thúc. Hạ Miểu Miểu và Trịnh Phù không biết đi đâu, Lâm Tri Du đang định đi xuống tầng thì bóng anh xuất hiện trên bức tường chữ ký, Triệu Kinh Duy đi đến trước mặt cô: "Hôm đó em dậy lúc mấy giờ?"

Lâm Tri Du giật mình, lời nói của anh có phần ái muội, mặc dù giữa hai người không có chuyện gì xảy ra: "Tôi thức dậy lúc sáu giờ."

Triệu Kinh Duy gật đầu.

Lâm Tri Du nhìn bức tường chữ ký trước mặt: "Đây đều là chữ ký của người nổi tiếng sao?"

"Em có thể ký nếu em muốn."

Lâm Tri Du hơi sững sờ, không xoay người, Triệu Kinh Duy hếch cằm lên nhẹ nhàng bâng quơ: "Đều là chữ ký của khách đến đây."

Lâm Tri Du hơi ngạc nhiên, cô nhìn kỹ hơn để tìm kiếm tên anh trong những chữ ký dày đặc, nhưng cô không thấy, cô quay đầu hỏi anh: "Anh không ký sao?"

Triệu Kinh Duy nhướng mày cười cười, ngẩng đầu nhìn bức tường chữ ký: "Chữ ký của tôi không đáng giá."

Trên tường ngoài chữ ký còn có một số lời thổ lộ hoặc thất tình chửi rủa đối phương. Lâm Tri Du nhìn kỹ một lúc, phát hiện có người tỏ tình với Triệu Kinh Duy, nhưng nét chữ rất nhỏ, không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện. Như tìm ra một thế giới mới, cô quay đầu nhìn bóng người đang uể oải dựa vào bàn bi-a nói: “Tôi phát hiện có người tỏ tình với anh ở đây.”

Triệu Kinh Duy nhìn phía sau lưng cô một cái, híp mắt phối hợp hỏi: "Viết cái gì?"

Lâm Tri Du không nghĩ nhiều, đọc từng chữ được để lại trên tường chữ ký: "Triệu Kinh Duy của đại học Khánh, anh có muốn làm bạn trai của em không?"

Lời vừa dứt, hai người đều giật mình. Một lúc sau, Triệu Kinh Duy mới chậm rãi nhếch khóe môi, sau đó Lâm Tri Du cũng nhận ra điều đó, tai cô nóng ran, cô vội vàng giải thích: "Đó là những gì được viết trên tường."

Triệu Kinh Duy rời mắt khỏi điện thoại, nhìn chằm chằm vào mặt cô khẽ ừ một tiếng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Lâm Tri Du bị lừa, cô cảm thấy người này không giống như hình ảnh dịu dàng lại xa cách cô gặp ở cổng trường lúc trước, anh thực sự hơi hư hỏng.

Sau khi gọi điện thoại xong, Bồ Minh Chương đi vào, thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không đúng lắm, anh vỗ vai Triệu Kinh Duy, Triệu Kinh Duy quay đầu lại và nghe Bồ Minh Chương nói: “Cậu làm gì vậy, đừng bắt nạt đàn em của tôi."

"Ai bắt nạt?" Anh cười nói.

Lâm Tri Du không tiếp tục ở trên tầng hai, cô chào hỏi Bồ Minh Chương, sau đó đi xuống tầng tìm Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu, khi cô đi xuống tầng, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên cô từ bên trái.

Lâm Tri Du nhìn sang, là Tống Mục Viễn, bên cạnh anh còn có Lương Hân, có lẽ hai người họ cũng đến đây chơi. Dù đã một tuần trôi qua nhưng có thể thấy hai người bây giờ thân mật như thế nào. Trong lòng Lâm Tri Du vẫn nổi lên gợn sóng. Tống Mục Viễn cùng Lương Hân đi tới, hơi kinh ngạc, Lâm Tri Du không thích những nơi như này: "Sao em lại ở đây?"

"Đến chơi với bạn cùng phòng." Lâm Tri Du bình tĩnh trả lời.