Ultraman TiGa Là Tôi

Chương 1: Giấc mơ

Lúc này ở thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam đang là buổi đêm im ắng, trong một căn phòng nhỏ có một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi đang nằm ngủ, khắp khuôn mặt của cậu thanh niên này đầy mồ hôi, trải rộng đến trên lưng, trán cậu nhăn lại, hô hấp khó khăn, đôi môi hơi khô, miệng lí nhí nhưng chỉ cần chú ý lắng nghe liền sẽ biết cậu ấy đang nói thứ gì.

"Không thể...làm ơn, dừng lại đi, quái vật...thật là nhiều quái vật... chạy đi, làm ơn, mau chạy đi!"

Trần Cổ lẩm bẩm nói mớ, có vẻ như bản thân cậu đang gặp ác mộng, chỉ thấy hai tay cậu bấu lấy chặt ga giường vẫn không ngừng lặp lại lời khi nãy vừa nói, bỗng một giọng nói dịu dàng của một phụ nữ trắng như tuyết vang lên trong đầu cậu.

"Trần Cổ, con là Ultraman Tiga, hãy tỉnh dậy đi, nhanh lên thế giới này cần con cũng cần ánh sáng và hi vọng!" Nói xong giọng người phụ nữ liền biến mất. Trần Cổ lúc này cũng giật mình tỉnh dậy, xoa xoa mồ hôi trên mặt mình.

"Lại là giấc mơ này nữa sao? Quái vật thật sẽ xuất hiện mà mình có thật là Ultraman Tiga không? Làm ơn ai đó nói cho mình biết đi, mình phải làm gì bây giờ?" Trần Cổ hai tay ôm đầu lo lắng tự hỏi, Cô gái trong giấc mơ bảo mình là Ultraman Tiga nhưng mình không có Ultraman Tiga gậy ánh sáng để biến thân vậy lấy cái gì để bảo vệ thế giới này đây.

Không nghĩ nhiều nữa, Trần Cổ chuẩn bị thay đồ, vệ sinh cá nhân, làm xong tất cả mọi thứ cậu cầm lấy sách vở trên bàn học bỏ vào cặp, sau đó nhìn ngắm cây gậy ánh sáng đồ chơi cùng tượng Ultraman Tiga một hồi lâu, cậu cứ nhìn mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời thông qua cửa sổ chiếu sáng vào tượng Ultraman cùng gậy ánh sáng, Trần Cổ nhẹ giọng thì thầm nói.

"Ánh Sáng sao, thật đẹp luôn luôn là như thế, sáng chói cùng ấm áp, mình tin tưởng ánh sáng!"

Lúc này chị hai của Trần Cổ xông vào phòng với ý định gọi thằng em của mình dậy để khỏi trễ học thì thấy cậu say xưa nhìn xem Ultraman cùng cầm trong tay một cái gậy đồ chơi làm cô không khỏi lấy tay đặt lên trán, thở một hơi dài như thể hiện sự bất lực với đứa em trai này.

"Chị, trời vừa mới sáng mà vào phòng em làm gì, không cần đi đến Hội đồng quản lý anh hùng sao?" Trần Cổ một mặt khó hiểu hỏi Trần Uyên.

Nhìn mình đứa em trai hình dáng này sau cơn tức của Trần Uyên liền xông lên đầu.

"Trần Cổ, em có thể hay không đừng ngây thơ như vậy? Em bây giờ cũng đã là một học sinh cấp ba rồi đừng có giống đứa bé năm hay sáu tuổi có được hay không? Thời đại gì rồi mà còn mơ tưởng tới Ultraman hay ánh sáng!"

Nói xong lời này Trần Uyên cũng có chút áy náy, dù sao từ bé đứa em trai này của mình rất hiền lành cùng dễ thương bản thân cô cũng nhớ em trai mình hồi bé còn vừa xem phim siêu nhân vừa bảo sau này sẽ trở thành Ultraman Tiga để bảo vệ cô, khiến cho lòng cô không khỏi ấm áp. Nhưng vì tương lai của em trai mình không thể để cậu cứ yêu thích quá trong mấy cái thứ nhảm nhỉ này vẫn là cố gắng khuyên bảo lấy Trần Cổ.

Trần Cổ lúc này cũng thật sự rất tức giận nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh nói từng chữ.

"Chị, em nhắc lại một lần nữa, em không ngây thơ! Chị không tin trên thế giới này có ánh sáng, em tin tưởng!"

Ultraman luôn là ánh sáng trong lòng của Trần Cổ, cậu vẫn luôn luôn tin tưởng ánh sáng tồn tại.

Trần Uyên lấy tay xoa nhẹ cái trán, trong lòng tức giận không thôi, nhìn về phía Trần Cổ nói.

"Trần cổ, em thực tế chút đi, Ultraman thật sự không tồn tại, nếu không chả đến phiên chị hay loài người phải xuất hiện anh hùng người cùng vũ khí hiện đại để chiến đấu với lũ quái vật, em coi mấy chục năm nay quái vật tấn công Ultraman từng xuất hiện qua sao? Không hề có rõ chưa!"

Trần Cổ cũng không nói hay cãi lại cái gì vì chị hai nói là đúng sự thật, đã hơn 20 năm Ultraman cũng chưa từng xuất hiện qua, con người vẫn còn khả năng chơi chết bọn quái vật, nhưng theo như giấc mơ của Trần Cổ thì bọn này chỉ là rác rưởi mà thôi, thực tế bọn quái vật xuất hiện là sẽ tại hai năm sau phát sinh nhưng điều quan trọng hơn là có một con quái vật do ăn phải năng lượng hạt nhân nên bây giờ tiến hóa quá nhanh, nếu như theo giấc mơ của Trần Cổ mà đúng con quái vật này sẽ tại hôm nay tỉnh dậy.

"Chị, chị là anh hùng nên chị không tin tưởng Ultraman nhưng em tin tưởng, hơn nữa ánh sáng đã báo mộng cho em, gần nhất tụi quái vật khổng lồ sẽ tấn công Địa Cầu"

Trần Uyên nghe Trần Cổ nói như thế lấy tay vỗ mạnh lên trán, trong lòng sinh ra suy nghĩ mình không có người em trai ngu ngốc, trẻ con như này.

“Em trai, không nên trách chị, chị là vì tốt cho em."

Nghĩ nghĩ, Trần Uyên nói xong câu đó sau, liền cầm Ultraman Tiga gậy biến thân đi tới bên cạnh thùng rác, trực tiếp bóp ném vào.

Không có cách nào, cô bình thường đối với em trai yêu cầu rất ít, nhưng… Ngây thơ tật xấu này thật là nhìn không được.

“Chị hai, không cho chạm vào em Tiga gậy biến thân!"

Tại Trần Uyên ném xuống trong chớp mắt, nhìn như nhẹ nhàng sức mạnh lại răng rắc bẻ gãy gậy biến thân.

Trần Cổ ôm Tiga gậy biến thân tức giận ngồi ở trong phòng, giống như là đã mất đi ánh sáng hy vọng.

“Mẹ, ngươi xem kĩ Trần Cổ! Con hôm nay khá là bận rộn, có mấy cái nhiệm vụ tiêu diệt quái vật, con liền đi trước."

Trần Uyên đeo giày xong liền mở cửa rời đi, còn lại Trần Cổ ngồi ở trong phòng ôm Tiga gậy biến thân nắm chặt nắm đấm!

Trần Cổ biết chị mình là vì mình tốt, nhưng dạng này làm tan vỡ lòng tin của mình, cậu thật sự rất tức giận! Đem Tiga gậy biến thân cất kỹ tại trong hộp, đeo giày đi ra cửa phòng.

“Trần Cổ, ăn cơm lại đi học đã, nếu là con đói xảy ra điều gì Mẹ cũng không giúp được cho con."

Vốn dĩ nghe lời Mẹ nói như này Trần Cổ sẽ ở lại dùng cơm nhưng không nghĩ tới bị chị của cậu kiểu nói này, cơm cũng không ăn liền ôm Ultraman đồ chơi chạy ra nhà.

“Đứa nhỏ này, thật là khiến người ta không bớt lo lắng! Tính cách không hề giống Ba con!" Mẹ của Trần Cổ nhìn xem bóng lưng rời đi của con trai mình lòng đầy lo lắng.