Vẻ mặt Bạc Nam lạnh như băng, lạnh nhạt nhìn sang: "Bạc gia chúng tôi? Giọng điệu đủ lớn. Tôi thấy lễ truy điệu của ông cũng sắp diễn ra đấy."Ông lão kia định nói gì đó, trên cao đột nhiên có thứ hình côn màu sắc sặc sỡ rơi xuống, đâm xuyên từ sau lưng ra trước người ông ta, nhoáng cái ghim người lên mặt đất!
Vải lụa ba màu vàng đen trắng quấn trên
lưng ông ta, máu từ thanh sắt nhỏ tí tách xuống sàn, chảy đầy đất.
Có lẽ do chuyện xảy ra với ba người trước, lần này vậy mà không ai la hét kinh hoảng, chỉ có một mảnh tĩnh lặng, tất cả ngẩng đầu nhìn trần nhà - đó là một thanh thép dùng để treo vải lụa.
Thanh thép này rất nhẹ, nện trúng người cùng lắm là ngất một hồi, ai số nhọ thì rách da khâu vài mũi, sao có thể đâm xuyên ngực một người?
Phần lưng con người có xương sườn bảo vệ, lẽ nào thanh thép kia ăn may vừa hay đâm qua khe hở giữa hai xương sườn?
"Đây.." Tất cả không hẹn mà cùng bắn ánh mắt về phía Bạc Nam.
Cậu hai họ Bạc đã thành gương mặt vàng của làng miệng qua.
Tới rồi, thêm một người ngỏm.
Tiền gia gặp năm hạn tháng xui hả?
Người Tiền gia phản ứng lại, hai người trẻ tuổi tức tốc lao đến kiểm tra xem ông lão còn sống hay không, sau khi xác định người đã ngừng thở, một người trong đó chỉ thẳng Bạc Nam mắng: "Là mày đúng không! Do mày làm chứ gì!"
Giữa hàng mày Bạc Nam lộ ra vài phần chế giễu: "Nói có sách mách có chứng, đây là nơi thuộc sở hữu Tiền gia các người mà?"
"Họ Tiền chết ở Tiền gia, liên quan gì tới người họ Bạc?"
Đám đông: Đệch, nghe hợp lý phết.
Người kia căm phẫn nhìn Bạc Nam, hai tay nắm chặt thành đấm, mắt đỏ rực, Bạc Nam ngược lại thản nhiên như không ngồi một bên, ung dung tự rót chén trà: "Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
Gần như tất cả mọi người đều nhận ra, Bạc Nam đang cố ý kích động người kia, ngoại trừ Giang Đông Lưu không đếm xỉa bọn họ, trường hợp này ai động tay chân trước kẻ đó thua, tuy mọi người đều ngấm ngầm đấu đá trên thương trường, lúc nên xài thủ đoạn thì xài thủ đoạn, nhưng vẫn phải giữ hòa nhã ngoài mặt, khoác lên lớp mặt nạ của người văn minh.
Lăn lộn nghề nào thì tuân theo luật chơi nghề đó.
Hôm nay Bạc Nam đến một mình, đại diện cho cả Bạc gia, nhưng người trẻ tuổi Tiền gia kia tới dự đám tang cùng người lớn, hắn đánh Bạc Nam thì không đơn giản là hành động theo cảm tính hay người cùng tuổi bất hòa, mà là người đại diện Bạc gia bị chỉ thứ Tiền gia đánh, nói sâu xa hơn là Tiền gia sai sử con cháu tát vào mặt Bạc gia trước mặt mọi người.
Dù bây giờ hai nhà sắp lật mặt trên thương trường, nhưng quy tắc còn bày ra đó, ván này Tiền gia thua sạch, con cháu Tiền gia gặp Bạc Vị Bình còn phải lễ phép gọi một tiếng "chủ Bạc".
Giang Đông Lưu sờ khóe mắt cười khổ, ông không nhớ lầm, Bạc Nam chính là người khét tiếng chuyên đi trêu chọc người khác.
Người trẻ tuổi kia hai má hơi động, đó là chuyển động của cơ mặt khi nghiến răng.
Bạc Nam nhấp nửa ly trà, một ngụm xuôi cổ họng, thờ ơ nhìn người kia. Dường như Tên kia đang nhẫn nhịn, mặt mũi dữ tợn: "Phiền cậu cút khỏi lễ truy điệu của chúng tôi được không?"
"Không được.." Hai chữ này vừa buông ra,
người kia phẫn nộ gào lên vọt tới, hai người vốn cách nhau bốn năm bước chân, một người đàn ông trưởng thành nhào tới chỉ mất vài giây, tạo thành uy hϊếp cho Bạc Nam!
Trong chớp mắt con ngươi Bạc Nam co lại, sau một tích tắc, thứ gì đó lóa lên trước mắt mọi người, một màn quen thuộc diễn ra, người trẻ tuổi kia không tiếng động quỷ xuống, thân thể bị thanh thép cố định tại chỗ, vải lụa ba màu vàng đen trắng quấn quanh mặt hắn, che kín phần đầu.
Từ xa nhìn lại giống như hằn đang quỳ trước Bạc Nam.
Bầu không khí quỷ dị cực điểm, không ai la hét, không ai gào thét, mọi người đưa mắt lặng lẽ nhìn trần nhà rồi nhìn Bạc Nam, lại chuyển sang thân thể đang lắc lư qua lại của người trẻ tuổi Tiền gia. Mọi thứ quá đột ngột, tất cả đều thấy Bạc Nam chưa làm gì, thanh thép đã rơi xuống đâm vào tim người kia.
Chẳng lẽ Bạc Nam là cao thủ võ lâm, trong mắt người thường, bứt tốc nhảy lên trần nhà đập gãy thanh thép gϊếŧ người rồi quay về chỗ ngồi là chuyện không tưởng. Có người dám nói cũng chẳng ma nào tin.
Nói Bạc Nam mua chuộc nhân viên lễ đường Trường Hoa ra tay nghe còn có lý! Nhưng thế thì làm sao chắc chắn người bị hại sẽ đứng đúng vị trí đó, làm sao bảo đảm thanh thép rơi xuống liền xiên chết người?
Bạc Nam híp mắt nâng tách trà, tựa như trước mặt hắn không có xác chết đang quỳ: "Kích động làm gì.. Chỗ này có bốn người chết, à không, giờ là năm người, cảnh sát sắp tới rồi, mọi người đều là nhân chứng tận mắt chứng kiến vụ án, tôi đi mất cảnh sát hoài nghi tôi là hung thủ thì sao?"
Đại ca à, giờ là lúc nói chuyện này à?
Bạc Nam thảnh thơi bồi một câu: "Chất lượng của lễ đường Tiền gia.. không được tốt lắm."
Mọi người ngẩng đầu ngầm trần nhà, gian nan gật đầu, khóc không ra nước mắt - trên kia thiếu mất hai thanh thép, dưới đất nhiều thêm hai thi thể, này không phải chất lượng không tốt mà là siêu tốt, sau này gặp đối thủ cứ mời tới đây ăn cơm, đảm bảo không sai.
"Vậy giờ chúng ta làm sao?" Có người gian nan đưa tay ra dấu, ý muốn nói hắn không công kích hay chỉ trích Bạc Nam, Bạc gia thả tên nhóc đυ.ng ai người đó ngỏm này làm gì? "Chẳng may thanh thép rơi xuống xiên chết người?"
Bạc Nam ngẩng đầu nhìn: "Ngoài ý muốn thôi? Mọi người cố gắng tìm nơi không có thanh thép trên đầu trú tạm đi."
Ba chữ "ngoài ý muốn" từ miệng Bạc Nam phun ra, mọi người thở phào.
Chỉ mỗi người Tiền gia mặt mũi tái mét.
Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, mười mấy cảnh sát vũ trang tay cầm khiên chẳn và gậy chống bạo động xông đến, cả phòng đầy người nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ như gặp cứu tinh.
Người dẫn đầu lực lượng cảnh sát nhìn Bạc Nam đứng trước một thi thể đang quỳ, lại nhìn sang Giang Đông Lưu ở cạnh một thi thể đang ngồi khác, nhất thời không phân biệt được ai là hung thủ, hoặc cả hai đều là hung thủ.
Giang Đông Lưu đứng dậy, vυ't dao xuống sàn, giơ hai tay đầu hàng, sau đó đá con dao về phía cảnh sát: "Chào mọi người, là tôi báo cảnh sát, tôi chính là hung thủ gϊếŧ người, ba người này do tôi gϊếŧ, tôi muốn giao chứng cứ phạm tội của mấy người họ cho cảnh sát, tôi sẽ phối hợp mọi cuộc điều tra và xét hỏi, tiếp theo tôi phải làm gì?"
Giang Đông Lưu thò tay vào túi áo trước ngực âu phục, lấy ra căn cước công dân và hộ khẩu của mình, giao hết cho cảnh sát tới bắt ông về quy án.
Đội trưởng cảnh sát thấy Giang Đông Lưu nhanh chóng tự thú, kết hợp với thông tin điều tra về ông trên đường tới đây, đại khái đoán được xảy ra chuyện gì, hắn hỏi: "Hai người khác do ai gϊếŧ? Đồng phạm đâu?"
Trong khi nói, ánh mắt đội trưởng dính chặt lên người Bạc Nam.
Kinh nghiệm thường xuyên đối đầu với tội phạm tử hình nói hắn biết, người trẻ tuổi đẹp mắt này không hề đơn giản.
Cảnh sát vũ trang gần đó muốn tiến lên bắt giữ Bạc Nam, Bạc Nam đáp: "Hai người họ chết do ngoài ý muốn, tôi là người tới dự tang lễ, không liên quan đến tôi! Mọi người đều có thể làm chứng, có video quay lại."
Bạc Nam lấy từ trên người ra một vật nhỏ xíu, vậy mà là thiết bị ghi hình thu nhỏ.
Đội trưởng cảnh sát quét mắt xung quanh, gần như tất cả mọi người đều gật đầu, hẳn yên tâm một nửa, nửa còn lại thì nhắc nhở - tới lễ truy điệu mang theo máy ghi hình làm chi? Giống như cố ý chuẩn bị để chứng minh mình vô tội, rất có thể những chuyện này đều liên quan tới người trước mặt.
Bạc Nam định đứng lên, cảnh sát vũ trang gần đó nói: "Tất cả mọi người ngồi xuống, phối hợp xét hỏi điều tra!"
Bạc Nam đành ngồi lại.
Trong sảnh có khoảng trăm người, may thay có đủ camera giám sát, mỗi cảnh sát phụ trách mười mấy người, nửa tiếng là giải quyết xong việc đăng ký thông tin, sau khi điều tra video giám sát tại hiện trường liền dặn mọi người sắp tới không thể rời Tô Châu, phối hợp điều tra với cảnh sát xong mới có thể đi.
Hiển nhiên Bạc Nam cũng nằm trong số những người đó.
Không thể nghi ngờ.
Bạc Nam khoan thai đứng dậy, vấy nửa tách trà lạnh về phía quan tài.
Người đi trà lạnh, lần này đến lượt Tiền gia.
Tất cả vẫn chưa kết thúc.
Bốn giờ sau, tin tức cập nhật:
[ Xảy ra án lớn cố ý gây thương tích, vào lúc 19h50 trên lối ra đường cao tốc vành đai phía Nam, một xe tải chở hàng lớn tông trúng một chiếc xe con, thanh thép trên xe rơi ra khiến ba chiếc xe con phía sau bị tai nạn liên hoàn, hiện tại có mười một người chết, ba người bị thương nặng, người bị thương đang được cấp cứu. Theo nguồn tin cho biết, mười bốn người đều là người thân của nhau, trước đó đến tham gia tang lễ của thân nhân, tài xế của một trong những chiếc xe con đã cãi vã tranh chấp với tài xế xe tải..]
Bạc Nghi Chân cúp máy, cực kỳ đau đầu ẩn ý sâu xa nhìn Bạc Nam.
Anh vừa nhận tám cuộc gọi, nội dung hầu hết đều giống nhau, đại khái hỏi anh có hứng thú đưa Bạc Nam đi du học không, bọn họ sẽ chi trả toàn bộ chi phí, nếu không thì ít nhất.. không thể cũng không nên thả tên miệng quạ đen như hắn ra ngoài gây họa.
Anh nghĩ Bạc Nam tới Tiền gia gϊếŧ người làm gương để lập uy, tuy kết quả không khác mấy, nhưng quá trình có phải hơi.. sai sai?
Bạc Nghi Chân nói với bạn tốt Cảnh Nhất Châu tìm đến tận chính chủ hóng hớt: "A Nam tuy hơi lỗ mãng, nhưng trước giờ chưa ai nói nó miệng quạ đen, do bọn họ quá mê tín, chẳng lẽ hôm nay người Tiền gia chết hết còn muốn đổ thừa do A Nam nguyền rủa?"
Lời chưa nói xong, tin tức mới đã hiện lên trên máy tính bảng của Bạc Nghi Chân, là Cảnh Nhất Châu gửi sang, nội dung là cả nhà Tiền gia gặp tai nạn giao thông trên đường về, tập thể đi đời, tin tức của hắn càng chính xác hơn, báo đài nói ba người bị thương nặng, phía Cảnh Nhất Châu gửi tin mười bốn người đều chết, không ai thoát khỏi.
Cảnh Nhất Châu: "Cậu xem đi?"
Bạc Nghi Chân im lặng chốc lát, mặt không đỏ thở không gấp nói: ".. Chúng ta nói tiếp chuyện phân chia Tiền gia đi."
Vừa nói, anh vừa hung ác trợn mắt nhìn Bạc Nam ngồi bên cạnh, Bạc Nam giơ hai tay lên, ý nói đúng vậy là do em làm.
Bạc Nghi Chân dùng khẩu hình nói: Thu dọn dấu vết chưa?
Bạc Nam ra dấu tay OK: Đương nhiên.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười: "Được được, biết cậu đang bảo vệ nghé con.. Vậy sắp tới.."
Sau đó hai người nghiêm túc bàn bạc làm thế nào chia cắt Tiền gia, phương pháp nào hữu hiệu nhất.
Dù gì một vài sản nghiệp thuộc Tiền gia không nằm trong phạm vi kinh doanh của Bạc gia, miễn cưỡng mua lại cũng không có tài nguyên và kinh nghiệm phát triển, bán sạch ngay từ đầu thì không khỏi hơi phí của trời, không chỉ sản nghiệp mà còn nhân công, phải thay quốc gia cân nhắc tỷ lệ thất nghiệp.
Không có cơ quan nhà nước nào muốn thấy xí nghiệp địa phương làm mưa làm gió, nếu thực sự làm tới mức dân chúng lầm than, liền có người thu thập chứng cứ phạm tội của mấy công ty đó rồi.
Hợp tác với Cảnh gia vừa khéo kinh doanh những mảng trên thì vẹn cả đôi đường.
Đương nhiên, điều quan trọng là quan hệ hai nhà khá tốt.
Đợi mãi Bạc Nghi Chân mới ngắt máy, Bạc Nam nói: "Anh, cho em mượn phòng pháp lý và bộ phận tuyên truyền của công ty."
Bạc Nghi Chân thoáng nghĩ là biết Bạc Nam muốn lột sạch thể diện của Tiền gia: "Được, anh điều Trương Lê qua hỗ trợ."
"Vâng, vậy anh làm việc tiếp đi." Bạc Nam đứng dậy về phòng, kiếp trước hẳn không phát hiện Tiền gia muốn chống lại nhà mình nên không nghĩ tới việc bọn họ có vết nhơ gì không, nhưng giáo sư Giang đã xuất hiện, không biết phần chìm của tảng băng còn bao nhiêu, cứ khai thác theo hướng này, nhất định sẽ nhận được kết quả vừa ý.
Không quá ba ngày, toàn thể người dân đều hóng drama quên lối về.
Ban đầu chỉ là câu chuyện ma quỷ khiến người run sợ, kể về việc một bé gái bị hành hạ đến chết quay lại báo thù, mọi người đều lướt qua xem, nhưng sau khi được một vị đại V chuyển tiếp kèm theo dòng chữ "người nhà này hình như là hàng xóm của tôi", liền nhanh chóng bị cư dân mạng công lực thâm hậu chắp vá thành câu chuyện hoàn chỉnh.
Đây vốn là lời nói không căn cứ, nhưng sau đó có người dùng tài khoản hóng biển đăng tư liệu, nội dung vạch trần thẳng mặt Tiền gia ở Tô Châu.
Người Tiền gia dường như đều chết do tai nạn ngoài ý muốn, nhưng họ chết theo cách giống nhau - một nhát xuyên tim.
Đầu tiên là ông nội Tiền và cháu trai, đến ba người chết trong tang lễ, ngay cả mười bốn người bị tai nạn giao thông cũng bị những thanh thép vận chuyển trên xe đâm xuyên tim, không có ngoại lệ.