Bạc Nam mở to mắt, hình như hắn đang rơi xuống.Trước mặt là màn sương mênh mông, không có gì cả, như thể mọi thứ đều bị sương mù dày đặc nuốt chửng. Hắn theo bản năng dùng công lực đỡ lấy thân thể, dòng khí mềm mại dần bao bọc hắn, ngăn trở những tổn thương từ trọng lực.
Tình huống gì đây?
Bạc Nam nhớ rõ mình hẳn là bị dung nham hòa tan rồi.
"Cái định mệnh! Lão Bạc-! Lão Bạc ông còn ổn không?"
Có người đang gọi hẳn.
Là ai đang gọi? Giọng nói này rất xa lạ, lại vô cùng quen thuộc, dường như hằn từng nghe ở đâu đó.
Chợt có một chùm sáng xuyên qua sương mù, không ngừng lay động, cuối cùng bao phủ thân thể hắn, âm thanh rõ ràng truyền tới: "Hẳn là không sao, mới hai mét cao bao nhiêu chứ."
Ngón tay Bạc Nam hơi động đậy, có thứ gì đó bị hắn nằm trong tay, hẳn giơ tay lên nhìn, là một khối ngọc thạch màu xanh nhạt, cầm trong tay cảm thấy ấm.. là Dương Ngư?
Sao có thể?
Thứ này không phải bị hủy từ lâu rồi sao?
Tự tay hắn hủy đi Âm Dương Ngư hai cái trước mặt kẻ thù, để bọn chúng biết tất cả điều chúng làm vì hai thứ này là ngu xuẩn bao nhiêu, sau đó khiến chúng chết trong hối tiếc vô tận.
Thực nhanh đã có người xuất hiện trong màn sương, bên hông hẳn treo khóa an toàn, sợi dây thừng dài từ eo hắn như xuyên qua sương mù, tên này một đầu lông tím chói mắt, nhìn thấy Bạc Nam yên ổn ngồi một chỗ ngẩn người, không nhịn được trách móc một câu: "Lão Bạc, sao ông không lên tiếng? Còn tưởng ông ngã xong đời rồi!"
"Không sao." Bạc Nam đánh giá tên này, hơi khó tin nhìn thằng bạn phiên bản trẻ tuổi trước mắt: "Lý Châu? "
"Thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không?" Lý Châu chạy về phía trước, hơi chần chờ không dám kéo hắn đứng dậy, tên này thấy Bạc Nam không lên tiếng, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Ông ngã xong ngu luôn rồi?"
".... Không có." Bạc Nam không rõ ý tứ cụp mắt, để mặc tên kia lôi mình đứng dậy, eo hẳn cũng được cột dây an toàn, Lý Châu điều khiển dây chậm rãi kéo họ lên.
"Không sao thì tốt, ông làm tôi sợ vãi linh hồn, ông nói coi lỡ ông ngã gãy chân, chỗ này kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay thì phải làm sao?"
Kỳ thực đã gãy rồi, kiếp trước hẳn bị ngã gãy chân, may mà lần này hẳn theo bản năng dùng công lực làm chậm tốc độ rơi, mới có thể lông tóc vô thương.
Bọn họ dần lên cao trong ánh sáng chói mắt, Bạc Nam không nhịn được ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng, hơi híp mắt lại.
Chuyện này nói ra có vẻ vô lý, nhưng hẳn quả thực..... trọng sinh rồi.
Hần quay về năm hai mươi tuổi, trước khi mọi thứ xảy ra.
Suốt mười mấy năm kia, không biết bao lần hắn tưởng tượng nếu mình trở về năm hai mươi tuổi, hẳn sẽ đối mặt với những chuyện sắp xảy đến thế nào, làm sao cứu được người nhà, xử lý đám người kia ra sao..... chỉ là không ngờ hắn thật sự có thêm cơ hội.
Đúng rồi, hắn nên về nhà, nếu còn không về, sẽ không kịp nữa.
Đối với một đám phú nhị đại có tiền, nhàn rỗi, theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nói, hầu như không chuyện gì họ không làm ra được.
Ví dụ như cà thẻ cho những nơi bí ẩn đáng sợ đang hot trên mạng, mấy chỗ đó được đồn đãi vô cùng kỳ bí, nào là đã chết bao người rồi bao nhiêu người mất tích, thêm vài câu chuyện khủng bố được bàn tán nơi thôn dã, nghe kiểu gì cũng khiến cả đám thót tim.
Sau khi đóng góp GDP cho mấy nơi hot trên mạng, đoàn người gần như nhận ra dù là chỗ được loan truyền đáng sợ thế nào, rợn người ra sao, đều là thủ đoạn quảng cáo tiếp thị gian ác.
Kết quả vạn lần không ngờ tới, điểm đến cuối cùng lại để họ vớ được hàng thật, chưa bàn đến có quỷ hay không, dù sao bây giờ bọn họ không thoát ra được.
Đoàn người đã mắc kẹt ở đây một ngày một đêm, hôm nay là ngày thứ hai.
"Lão Bạc, ông thật không ngã bị thương? Ngàn vạn lần đừng chịu đựng!" Lý Châu vỗ vỗ vai hắn, hơi lo lắng nói: "Dù sao cao những ba mét, chúng ta da mềm thịt mềm bị thương chút cũng không mất mặt!"
"Tôi thật sự không sao." Bạc Nam mặt mày ôn hòa, không có biểu tình gì nhiều, lại khiến người nhìn vào đã thấy tâm tình hẳn không tôi.
Lý Châu hoài nghi nhìn hai mắt hẳn.
Bạc Nam trời sinh một khuôn mặt cười, mắt mày sắc sảo, đường nét ưu mỹ, khóe miệng bẩm sinh hơi nhếch lên, thoạt nhìn lúc nào cũng như đang cười, lại thêm lớn lên cực dễ nhìn, luôn khiến người ta xem nhẹ biểu cảm chân thực của hắn.
Nhưng Lý Châu dù sao cũng cùng hắn lớn lên, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tình hắn.
"Mọi người đừng nản lòng, miếu Thổ Địa hắn là cách chúng ta không xa, chúng ta đến đó qua đêm trước, đợi ngày mai sương tan rồi lại tìm đường ra." Người dẫn đường đi đầu hô lớn một câu, trong đám người lác đác vài tiếng đáp trả, nhưng coi như khơi dậy chút phấn chấn, tiếp tục kiên trì đi về phía trước.
Lý Châu lặng lẽ chỉ chỉ cây thông đón khách trước mặt mình, cây thông này nhìn rất đặc biệt, giống một con hạc tiên với vũ điệu nhẹ nhàng, vì vậy mọi người đều nhớ kỹ nó-càng đừng nói trên thân cây có ký hiệu lúc trước để lại.
"Đây là lần thứ ba đi qua rồi đi?"
Người dẫn đường đã nói vậy rồi, chúng ta cứ tin thôi. Bạc Nam cẩn thận nhìn cây thông kia, bước lên hai bước, nhặt hòn đá nhỏ khắc lên thân cây ký hiệu thứ ba, hắn tiện tay nhét hòn đá vào túi, quay người nói: "Không làm vậy thì có lỗi với tiền chúng ta bỏ ra không phải sao?"
"Hư." Lý Châu xem thường hừ giọng mũi.
Đúng lúc này, bỗng nổi lên một cơn gió, thổi tan một ít sương mù quanh họ, người dẫn đường mắt sáng rực, đèn pin trong tay lập tức chiếu vào con đường nhỏ: "Tìm thấy đường rồi! Chính là ở đây! Con đường nhỏ này thông đến miếu Thổ Địa!"
Mọi người đồng loạt thở phào, lôi kéo nhau men theo đường nhỏ đi tầm hai mươi phút, cuối cùng nhìn thấy một ngôi miếu Thổ Địa đổ nát.
Đoàn người nhìn tấm biển nghiêng ngả trên cạnh cửa, chữ vàng bên trên đã ảm đạm, thông qua cửa sổ khắc hoa vỡ nát còn thấy được lác đác mấy mảnh vải màu sắc bên trong, nhất thời không ai dám bước vào.
Lý Châu đột nhiên túm chặt cánh tay Bạc Nam, nuốt ngụm nước bọt: "Này, chúng ta thực sự phải vào sao? Theo tình tiết trong phim kinh dị, có phải chúng ta đừng vào thì tốt hơn?"
Bạc Nam hơi nhướn mày, mang theo mấy phần không đứng đần nói: "Không sao hết, theo tình tiết trong phim kinh dị, chúng ta có vào hay không cũng ngủm cả thôi."
"Lão Bạc! Ông mẹ nó có thể nói lời tốt lành hơn không!" Lý Châu còn muốn nói gì đó, đã thấy Bạc Nam dẫn đầu nhấc chân bước vào, người dẫn đường bị hắn vượt lên trước mới hồi thần lại, vội nói: "Được rồi, mọi người nhanh vào trong đi, nhóm lửa lên sẽ an toàn hơn."
Lúc này mọi người mới theo vào miếu.
Độ ẩm nơi này quá cao, cành khô lá úa thì kêu lách tách, căn bản không dùng để nhóm lửa được. Người dẫn đường quét mắt một vòng, đang nghĩ xem phải làm thế nào thì thấy Bạc Nam tiến lên một bước, lưu loát kéo xuống cờ ngũ sắc treo trên xà nhà: "Dùng cái này đi."
"Cậu..... "Người dẫn đường nghẹn một hơi: "Chúng ta mượn bảo địa ở nhờ, sao có thể lấy đồ của chủ nhà người ta!"
"Sắp chết đến nơi, còn để ý cái này?" Bạc Nam mỉm cười đáp: "Đợi chúng ta ra ngoài rồi, tôi sẽ quyên tiền tu sửa một thân vàng kim cho Thổ Địa, gọi người coi miếu đến, dâng hương quanh năm, chắc hẳn ông ấy sẽ không để ý vài lá cờ cứu chúng ta đâu."
Lý Châu nghe vậy giơ tay: "Tính một phần của tôi!"
Mấy người còn lại theo sau giơ tay: "Chỉ cần ra khỏi đây, tính tôi hai phần cũng được!"
"Mấy người nói thế...... " Người hướng dẫn ngừng một chút, chợt nhớ ra đội ngũ này là một đám phú nhị đại, mấy mươi vạn mấy trăm vạn sửa một ngôi miếu đối với bọn họ chắc chỉ bằng tiền mua một chiếc xe, người ta căn bản không thèm quan tâm. Hắn thở dài: "Bỏ đi, tóm lại đừng kéo cờ xuống nữa. Nơi này thường có người dừng chân, phía sau chắc hẳn đã chuẩn bị vài thứ, trong điện thờ chính đều là vật có giá trị lịch sử, mấy người tốt nhất đừng động vào."
Vài người lần lượt đáp lời, người dẫn đường ngồi một lúc, ăn xong một thanh sô cô la mới nói: "Tôi ra phía sau tìm vật tư, mấy người ngồi yên ở đây, ngàn vạn lần đừng ra ngoài chạy lung tung." Bạc Nam đứng lên theo: "Tôi đi cùng ông, hai người cũng tiện giúp đỡ nhau."
Người dẫn đường liếc nhìn Bạc Nam, lại nhìn nhìn những người khác, không thể không thừa nhận Bạc Nam là người có thể lực tốt nhất trong số họ, hắn gật gật đầu xem như đồng ý, dẫn Bạc Nam đi về phía sau, vừa đi vừa nhấn mạnh ba lần: "Đến sân sau rồi phải nghe chỉ thị của tôi, ngàn vạn lần đừng chạy lung tung biết không."
"Được được." Bạc Nam vỗ vỗ vai người dẫn đường: "Đi thôi, trong núi lạnh gần chết."
Người dẫn đường yên lặng, không nói gì nữa, dẫn Bạc Nam đi về sân sau.
Lúc này màn sương bên ngoài càng dày hơn, hai người phóng tầm mắt nhìn cũng không thấy tường vây của sân sau ở đâu, người dẫn đường đưa Bạc Nam men theo sát tường, có lẽ xung quanh quá tĩnh lặng, hẳn không nhịn được hạ thấp giọng nói: "Đừng sợ, miếu Thổ Địa này được đánh dấu địa lý, đợi ngày mai trời sáng đội cứu hộ sẽ vào miếu tìm người."
Bạc Nam không lên tiếng.
Người dẫn đường lại nói: "Mấy ngày nay sương mù trong núi thật kỳ quái, trước đây phải chạng vạng mới nổi sương mù, tới sáng mặt trời lên sẽ từ từ tan biến, đây......Bạc Nam?"
Người dẫn đường quay đầu lại, đằng sau không một bóng người! Làm gì còn bóng dáng Bạc Nam?
"Bạc Nam?"
Bạc Nam cố gắng tách khỏi người hướng dẫn đường, hắn có vài chuyện muốn làm.
Người dẫn đường nói không sai, sương mù này rất kỳ lạ.
Mọi chuyện có quả tất có nhân, sương mù không thể vô cớ phá vỡ quy luật tự nhiên.