Ai Là Vương Phi

Chương 8: Chạy nạn

Mộc Lan không nói thêm gì nữa, nhưng Lạc Thiên Tường nháy mắt đã hiểu, hắn đã sớm biết lão hổ khi hóa nhỏ đặc biệt giống con mèo nhỏ, lúc trước vốn muốn dùng cái này lấy lòng vợ yêu, lại không nghĩ rằng vợ yêu sợ mèo, chẳng lẽ là bởi vì vợ yêu là cá? Chính là cũng không thấy những thú nhân Nhân ngư khác sợ thú nhân họ mèo mà.“Bởi vì là nhân ngư?” Lạc Thiên Tường nhíu mày.

“Phải,” Mộc Lan thấy sắc mặt Lạc Thiên Tường trắng như vậy, vì thế hắn liền vui vẻ, xem đối phương còn dám đá mình không, “Nó hiện tại nhất định đã trốn đi rồi, nếu là anh đi tìm nó, nó sẽ chỉ càng thêm sợ anh thôi, không chừng còn lập tức đem mình gả cho một thú nhân khác đấy.”

Có lẽ người khác không biết được đệ đệ nhà mình sợ mèo sợ đến nông nỗi nào, nhưng hắn lại biết Mộc Trạch chưa bao giờ đến gần mèo hơn một bước, Mộc Lan đã từng nhìn thấy Mộc Trạch cố ý ở trước mặt mọi người biểu hiện hữu hảo với mèo đến cỡ nào, chỉ là vừa chuyển đầu chân liền mềm nhũn. Đương nhiên người biết chuyện này phi thường ít, thằng út cho rằng đó chính là lịch sử đen tối, cho nên người khác còn tưởng rằng Mộc Trạch không có sợ hãi mèo chút nào, thậm chí là thích nữa.

Vừa nghe được Mộc Lan nói, Lạc Thiên Tường liền ngây người, nói rõ là manh sủng đâu, sao vợ yêu lại sợ động vật họ mèo như vậy chớ, nghiêm trọng hoài nghi khi còn nhỏ có khi nào là vợ yêu đã từng bị coi như cá mà thiếu chút nữa bị người ta cho vào nồi hấp không, bằng không sao lại sợ mèo như vậy chứ. Ngọa tào, rốt cuộc là thằng chết dẫm nào dám làm ra sự tình tàn ác như vậy, nhân ngư cũng chỉ có nửa người dưới là cá thôi, có phải từ đầu tới đuôi đều là cả đâu.

Nghĩ vậy, Lạc Thiên Tường không khỏi cảm thán ngoại hình của thú nhân nhân ngư vẫn là rất rất xinh đẹp nha, thật muốn sờ sờ đuôi cá vợ yêu quá. Đưa tay lau lau khỏe miệng, hắn tuyệt đối không có đang chảy nước miếng đâu.

Mộc Lan vốn tưởng rằng Nhị hoàng tử bị đả kích, không nghĩ tới đối phương chỉ chốc lát sau đã một lần nữa tỉnh lại, sau đó lập tức như một trận gió mà chạy ra phòng bệnh. Mấy tên này không phải là tới thăm mình à, sao cả một đám đều không có chú ý tới trọng điểm vậy, ê nè, người bị thương là hắn vẫn còn đang ở bệnh viện đấy, đây là bảo mình tự bò về đấy hở?

Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Mộc Lan không thể không ý thức được vấn đề này, bọn họ tới chỗ này tuyệt đối không phải là vì xem hắn, rõ ràng chính là tới đâm hắn đây mà.

Nhanh như chớp chạy ra bệnh viện Mộc Trạch tỏ vẻ muốn tìm một địa phương an toàn, nơi này có mèo đó!!! Muốn chết cá mất!

Vừa trở lại Mộc gia, Mộc Trạch lập tức thu thập quần áo, đem một ít đồ dùng sinh hoạt tùy ý bỏ vào nút không gian.

Động vật họ mèo thật sự thật là đáng sợ, cậu muốn bỏ trốn, bằng không sẽ bị ăn đến chỉ còn lại có xương đầu cá thôi, nếu không phải bởi vì mèo không thích ăn xương cốt, không chừng ngay cả xương cũng không chừa lại đâu.

Mộc phu nhân trở về nhà liền thấy Mộc Trạch vội vã từ trên lầu chạy xuống, đang chuẩn bị chào hỏi với con trai, lại thấy đối phương trực tiếp chạy qua bên người mình.

“Đi đâu vậy?" Mộc phu nhân tuy rằng là giống cái, nhưng y cũng không có ôn nhu lắm đâu, xoay người liền kéo lấy cổ áo Mộc Trạch, “Có còn coi ta là mỗ phụ con không đây?"

"Mỗ phụ?" Mộc Trạch quay đầu, ngơ ngác mà nhìn Mộc phu nhân, ngay sau đó lại phục hồi tinh thần lại, ra vẻ bình tĩnh, "Mỗ phụ, con quyết định đi tinh cầu khác rèn luyện, hiện tại xuất phát liền.”

Cho dù có là đi rèn luyện thì cũng không cần gấp gáp như vậy đi, Mộc phu nhân nhíu mày, trước đó y cũng đâu có nghe nói qua thằng nhỏ muốn đi ra ngoài đâu, “Gặp rắc rối?"

“Không,” tuyệt đối không có gặp rắc rối, chỉ là nhìn thấy một con mèo mà thôi, Mộc Trạch không dám để cho Mộc phu nhân biết là mình sợ mèo, nói ra quá mất mặt rồi, bằng không kiên trì trước kia của cậu không phải là thất bại trong gang tấc hay sao, cậu từng không ít lần cùng mọi người đi xem mèo đâu, "Cũng chỉ là...... Con đã lớn rồi, không thể cứ luôn ngốc ở trong nhà được, trường học cũng yêu cầu bọn con phải đi rèn luyện, mỗ phụ, ngài yên tâm, con sẽ rất nhanh trở về thôi."

“Cái gì gọi là sẽ rất nhanh trở về? Con là đang trốn Nhị hoàng tử đi," Mộc phu nhân không ngốc, sớm đã nghe nói đến chuyện này rồi, “Nói thật, Nhị hoàng tử kia cũng không tệ đâu, con..

"Mỗ phụ!” Mỗ phụ rõ ràng lớn lên rất xinh đẹp, sao vừa mở miệng liền không chảy ra nửa phần ưu nhã chớ, Mộc Trạch tỏ vẻ hiện tại cậu thật sự không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhị hoàng tử cả đâu, hai chân nhũn ra, “Cứ như vậy đi, con đi trước."

Thấy Mộc phu nhân buông cổ áo mình ra, Mộc Trạch vội chạy ra khỏi cửa, ngoan ngoan, phải sớm đi ra ngoài một chút, hiện tại đi mua vé tàu chiến chắc vẫn còn kịp đi, mặc kệ, tùy tiện đi tinh cầu cũng OK hết, tuyệt đối đừng để cho một con cá như cậu đối mặt với một con động vật họ mèo là được, thật là đáng sợ có được không.

Vì thế ngay khi Mộc phu nhân còn chưa có phản ứng, Mộc Trạch đã mở xe huyền phù rời khỏi Mộc gia rồi.

"Thằng oắt này," Mộc phu nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật đúng là cho rằng y không biết nó đang trốn cái gì sao, thằng út chính là không muốn gả cho một thủ nhân mà thôi. Y cũng không phải là người không thông tình đạt lý, con trai không muốn, vậy không cần gả, dù sao cũng không thể ép buộc con trai gả chồng được.

Vừa đến trạm tàu chiến, Mộc Trạch liền vội vàng đến máy bán vé tự động mua vé, mua là vé lượt nửa giờ sau. Không có biện pháp, thời gian khởi hành sớm nhất chính là nửa giờ sau, nếu cậu tới sớm hơn mười phút nữa, phỏng chừng đã có thể ngồi lượt tàu trước đó rồi. Ngồi ở chỗ chờ tàu, Mộc Trạch nôn nóng, sao vẫn chưa có thông báo có thể lên phi thuyền chứ, phi thuyền kia hẳn là không có gặp trục trặc gì đâu đi, thời gian sao lại trôi qua chậm như vậy chứ.

Mộc Trạch bên này vừa mua vé phi thuyền, bên kia Lạc Thiên Tường đã biết ngay.

Vừa mới trở lại vương phủ Lạc Thiên Tường đang chuẩn bị xử lý công sự lại biết được vợ yêu đang chuẩn bị chạy nạn, này sao có thể chứ, lập tức buông công việc trong tay, nhanh chóng đuổi theo.

“Nhị hoàng tử,” làm đại ca Mộc Trạch, Mộc Thanh cho rằng mình có nghĩa vụ phải giúp em trai kéo dài thời gian một chút, nhún vai đầy mắt kính, “Xem ra tiểu đệ thật sự rất khó tiếp thu anh, không bằng anh xử lý công sự trước đi, chờ nó đi rồi, anh lại đi đuổi theo, này cũng coi như là tình thú đấy.”

“Tình thú cái P," Lạc Thiên Tường dậm chân, lúc này còn chơi em trốn anh đuổi cái khỉ gì, quỷ mới biết nửa đường có thể nào xuất hiện một giống cái hay thủ nhân nào nhìn trúng vợ yêu hay không chứ, đến lúc đó hắn thật sự sẽ khóc đó, “Mộc Thanh, đừng tưởng rằng cậu là đại ca của vợ tôi, tôi sẽ không dám làm khó cậu, cậu......"

Không đúng, hiện tại không phải là thời điểm phát hỏa, Lạc Thiên Tường ý thức được Mộc Thanh đang cố ý chọc mình tức giận, “Cậu được lắm."

Thế nhưng lại ở thời điểm này mà ngăn cản hắn, nếu hắn không đi nhanh, vợ yêu thật sự sẽ bay tận chân trời mất, Lạc Thiên Tường vội liên hệ với chỗ quản lý phi thuyền, nói cho bọn họ trạm tàu chiến có phần tử khả nghi đột nhập, bảo bọn họ tạm dừng phi hành, đồng thời không thể thông báo ra bên ngoài, chờ hắn đi qua lại nói.

Mộc Trạch căn bản là không biết phi thuyền bị dừng bay, chỉ nghĩ lại qua năm phút đồng hồ nữa là có thể lên phi thuyền rồi, nhanh lên a, mấy người đó không thể cho bọn họ lên phi thuyền sớm một chút được sao, người chờ sắp chờ đến điên rồi đây này. Nếu mình cũng có tàu chiến thì tốt rồi, Mộc Trạch không khỏi suy nghĩ cậu có phải nên nỗ lực kiểm điểm thông dụng hay không, sau này mới có thể có được con tàu chiến thuộc về mình được.

Năm phút đồng hồ qua đi, Mộc Trạch xác thật đã ngồi trên phi thuyền rồi, nhưng vẫn còn phải chờ thời gian tới mới có thể bay được, này chỉ là cậu nghĩ thế thôi.

"Sao vẫn chưa bay vậy hả?" Mộc Trạch xem xét quang não, thời gian đã tới rồi có được không, sao lại còn chưa bay chứ, công ty phi thuyền này làm ăn bôi bác quá, “Đừng nói là vũ trụ có hạt gió lốc gì đấy."

Hạt gió lốc thần mã ở vũ trụ vẫn là rất thường thấy, chỉ cần hiểu được tránh thoát như thế nào là xong, bởi vậy, trừ phi cách trung tâm gió lốc quá gần, dưới tình hình chung, phi thuyền đều sẽ không lùi thời gian cất cánh.

“Xin chờ trong chốc lát, kho hàng dự trữ đồ ăn xảy ra một chút vấn đề, đang bổ sung đồ ăn," đây là đáp án tiếp viên hàng không đưa ra, "Chuyến bay lần này bay đến tinh cầu M, tinh cầu này nằm trong tinh hệ Y Tháp, chặng đường dài một tháng linh một ngày, cho dù trạm trung chuyển có thể bổ sung đồ ăn, nhưng trước khi chúng ta đến trạm trung chuyển cũng cần có đủ đồ ăn, cho nên......"

“Hiểu rồi,” Mộc Trạch bình tĩnh gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ người này sao lại giỏi ăn nói như vậy nhỉ, đừng nói nữa, chẳng qua chỉ là đi đường xá quá dài, cần phải chuẩn bị đủ đồ ăn thôi mà. Cậu như cũ không có ý thức được đây là cái cớ mà bên trên phân phó tiếp viên hàng không giải thích với bên ngoài.

Lạc Thiên Tường vừa đi đến trạm tàu chiến liền trực tiếp bước nhanh đến hướng phi thuyền Mộc Trạch ngồi, mà Mộc Thanh thì lại phi thường bình tĩnh mà đi theo phía sau hắn.

Vừa lên trên phi thuyền, Lạc Thiên Tường liền bắt đầu tìm Mộc Trạch, nhìn thấy Mộc Trạch đang yên vị trên chỗ ngồi liền trực tiếp túm lấy mang đi. Vợ yêu sao lại gấp gáp như vậy, có rời khỏi cũng phải mua vé sang một chút chứ, thế nào cũng phải mua vé phòng mới được, sao lại chỉ mua vẻ ngồi, cho dù cái ghế dựa kia có thể duỗi thân được, nhưng chung quanh nhiều người như vậy, buổi tối biết nghỉ ngơi thế nào.

Mộc Trạch không nghĩ tới mình nhanh như vậy đã bị Lạc Thiên Tường tìm được, sau khi lấy lại tinh thần lập tức muốn ném tay đối phương ra.

“Vợ à, đừng nháo!" Lạc Thiên Tường sắc mặt âm trầm, tâm tình của hắn hiển nhiên là cực kỳ không tốt. Vợ yêu vì trốn tránh hắn mà lại đi mua vé phi thuyền rẻ mạt như vậy, thật là làm người ta vui vẻ không nổi đấy.

Vốn đã bị hình thú loại mini của Lạc Thiên Tường dọa đến, hiện giờ lại nghe được thanh âm trầm thấp như thế của đối phương, Mộc Trạch lập tức ngoan ngoãn cùng đối phương đi xuống phi thuyền.

Vừa xuống khỏi phi thuyền, Mộc Trạch còn chưa đi được bao xa, cậu đã nghe thấy thanh âm phi thuyền cất cánh, sau đó ngây người, tui dựa ("o")凸, khi dễ cá đấy à, lúc trước còn nói đang chuẩn bị đồ ăn, sao mình mới vừa xuống phi thuyền xong, nó liền bay lên đấy.

“Tôi......” Móng vuốt mèo đang nắm lấy tay mình, mèo...... Mộc Trạch vừa định nói chuyện liền nhìn thấy Lạc Thiên Tường quay đầu, ngay sau đó liền hòa vào mặt mèo lớn, thật đáng sợ, lão hổ chẳng những là động vật họ mèo, còn so với mèo càng cường đại hơn nữa ó, "Tôi.. Ha hả."

Thấy Mộc Trạch cười so với khóc còn khó coi hơn, Lạc Thiên Tường không khỏi nghĩ vợ yêu có phải là bị mình dọa vỡ mật rồi không, vội xả ra nụ cười, duỗi tay xoa xoa gương mặt đối phương, “Vợ à, đừng sợ."

Ngay sau đó liền kéo người vào trong ngực, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ gương mặt vợ yêu thiệt mềm, dáng người cũng tương đối nhỏ xinh, căn bản không giống như là một thú nhân, mà giống như giống cái hơn á.

Bị một con mèo "kéo vào trong lòng, cả nên làm cái gì bây giờ? Sắc mặt Mộc Trạch càng thêm tái nhợt.

Lúc này, Mộc Thanh ho nhẹ một tiếng, "Nhị hoàng tử, đây là nơi công cộng."

“Ân, vợ yêu là của tôi," Lạc Thiên Tường gật gật đầu, những người khác đừng hòng liếc coi vợ yêu của hắn.

Mộc Thanh hắc tuyến, Nhị hoàng tử rốt cuộc có nghe được trọng điểm hay không đấy, “Cá nhân tôi kiến nghị ngài vẫn là không nên cứ ôm Tiểu Trạch, cho dù ngài muốn thông báo cho người toàn đế quốc, ngài thích Tiểu Trạch, nhưng vẫn nên chú ý đến bộ mặt của thành phố."

“Chú ý cái lông gì?" Lạc Thiên Tường căn bản là không để bụng, còn không phải là thú nhân ôm thú nhân thôi sao, dựa vào cái gì chỉ cho phép thú nhân ôm giống cái, á thủ tú ân ái chứ.

Lúc này, Mộc Trạch chỉ muốn nói, đại ca, anh mau tới cứu cứu em nha!

“Mong ngài hiểu rõ, tôi không phải nói phải chú ý đến bộ mặt thành phố nên anh không nên ôm Tiểu Trạch, mà là anh còn tiếp tục ôm nữa, Tiểu Trạch liền biến thành cả khô đấy!" Mộc Thanh không thể không nhắc nhở Lạc Thiên Tường, ôm chặt như vậy làm cái cóc khô giề. Nếu không phải anh là sĩ quan phụ tá của Nhị hoàng tử, đã sớm đi lên kéo bọn họ ra rồi.

Đại ca, anh liền không thể tới hành động thực tế một chút được sao, Mộc Trạch duỗi tay về phía Mộc Thanh, chỉ là đối phương phảng phất như không có nhìn thấy tay cậu vậy.

Lạc Thiên Tường lúc này mới phản ứng lại được, ngay sau đó liền đổi thành nắm tay Mộc Trạch, "Vợ à, nếu em muốn đi ra ngoài chơi, cứ nói với anh, anh mang em đi."

Cá sống đã không thiết vui sướиɠ chơi đùa nữa, Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu hiện lên hình ảnh con mèo vờn con chuột, Lạc Thiên Tường có thể nào muốn vờn cả không. Vì thế Mộc Trạch héo, một chút tinh thần cũng không vực lên nổi.

Nhìn thấy người đối diện sắc mặt trở nên tái nhợt, Lạc Thiên Tường vội nói, "Đừng sợ, anh sẽ vẫn luôn bảo hộ em mà, tuyệt không để mèo tới gần em một bước đâu."

Lạc Thiên Tường nghĩ đến lời Mộc Lan nói, lại nghĩ đến phản ứng của vợ yêu khi nhìn thấy hình thú mini của mình.