Dọc theo đường đi bị nhiều người kêu là Vương phi, Mộc Trạch tỏ vẻ này thật không cao hứng, có bản lĩnh thì đừng có kêu tui là Vương phi, kêu tên tui đây nè. Những người này trước kia đâu có không có mắt như vậy chứ, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, cậu phát hiện Nhị hoàng tử này tựa hồ thực thích nghe người khác kêu cậu là Vương phi.Vương phi gì đó, cái xưng hô này một chút cũng không thích hợp với mình, Mộc Trạch khẽ nhíu mày, Lạc Thiên Tường kia rốt cuộc là coi trọng mình ở chỗ nào vậy.
“Vợ à, anh đã cho người làm món đầu cá băm ớt mà em thích ăn nhất đó." Lạc Thiên Tường sớm đã tra xét rõ ràng những thứ mà Mộc Trạch thích ăn rồi, “Vợ yêu thích cái gì, anh liền thích cái đó nha.”
Kỳ quái, đối phương sao lại biết được mình thích ăn cái gì chứ? Mộc Trạch nghi hoặc, phải biết rằng người nhà cũng không nhất định biết cậu thích ăn cái gì đâu.
“Nhị hoàng tử, anh vẫn là gọi tên tôi thì hơn,” Mộc Trạch bình tĩnh nói, “Anh là người trong hoàng thất, vẫn nên chú ý chút ảnh hưởng đi.”
“Thật muốn nhanh đi đăng ký với em quá." Nhìn thấy vợ yêu một bộ ra vẻ bình tĩnh, hắn thiệt muốn ôm lấy vợ yêu vào trong ngực. Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mình đã từng nhìn thấy Mộc Trạch thời điểm bốn phía không có ai cố ý dẫm mạnh một bãi nước, vốn tưởng rằng nơi đó có cái gì. Chờ sau khi Mộc Trạch rời đi, mình đi lên trước xem thử, lại phát hiện ở đó ngoại trừ một bãi nước thì cũng chỉ là một bãi nước mà thôi, chỉ là bị dẫm cho vẩn đυ.c rồi.
Rõ ràng vợ yêu rất đáng yêu, còn luôn ra vẻ trưởng thành cao lãnh, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu như vậy cũng không tồi, có thể đùa chút.“Đăng ký?” Mộc Trạch kinh ngạc, đối phương sao lại nhanh như vậy đã nói đến cái này rồi, “Nhị hoàng tử, tôi phải nhắc nhở anh, tôi là thú nhân, anh tốt nhất phải nhìn rõ ràng một chút.”
“Biết mà." Lạc Thiên Tường gật đầu, ghé sát vào Mộc Trạch, sau đó lợi dụng quang não chụp một bức ảnh chụp, mở màn hình xem nhỏ giọng nói thầm, “Bức ảnh này chính là bức ảnh đầu tiên chúng ta chân chính chụp chung đó, tuy rằng không thể dùng bức này làm ảnh đăng ký được, nhưng làm thành ảnh nền quang não cũng được rồi.”
Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mình trước kia vẫn luôn chụp lén đối phương, hoặc không thì là cho người khác chụp lén, vẫn chưa từng chính thức chụp chung với đối phương bức nào đâu. Dù sao cũng không thể chỉ coi ảnh chụp lén được, thật muốn đem quang não của đối phương cũng cài đặt thành ảnh này luôn.
Mộc Trạch kinh ngạc, đối phương sao đột nhiên lại muốn chụp ảnh chớ, cũng may chỉ là làm ảnh nền thôi. Từ từ, cảm giác vui mừng này của mình là từ đâu ra vậy.
Lạc Thiên Tường thấy Mộc Trạch ngốc lăng cười cười, thật muốn xoa bóp gương mặt của đối phương, “Em yên tâm, tuy rằng anh là hoàng thất, nhưng cũng không có khả năng cầm một bức ảnh chụp là có thể đăng ký được đâu.”
Cũng đúng, hoàng thất không thể bức người như vậy được đâu, Mộc Trạch gật gật đầu.
Lạc Thiên Tường rả rích, không tiếp tục đề tài này nữa: “Đi, giữa trưa đi ăn ở nhà ăn trước, chờ đến buổi tối, chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa.”
Ăn cơm? Không tồi đâu nha, nhưng Mộc Trạch vẫn nghiêm trang nói: “Lợi dụng đặc quyền là không đúng, ngài thân là hoàng tử càng nên làm gương tốt.”
“Có mà, anh vẫn luôn xông pha trận địa đầu tiên đó chớ.” Lạc Thiên Tường tỏ vẻ bản thân rất tận tình với nghĩa vụ: “Nghĩa vụ cùng quyền lực là bằng nhau, nếu anh đã trả giá nhiều như vậy, như vậy tự nhiên nên được hưởng thụ một ít đặc quyền thôi, chẳng qua anh đối với những đặc quyền đó cũng không có hứng thú.”
Mộc Trạch đầu đầy hắc tuyến, không có hứng thú, vậy còn nói cái gì: “Kỳ thật ngài nên cưới giống cái, vạn nhất ngài hy sinh ở trên chiến trường, cũng còn có thể lưu lại hậu đại.”
“Đừng, vẫn là không cần gây thêm phiền toái cho người khác đi." Lạc Thiên Tường gật gật đầu, giống như hoàng tử suy ngẫm vì dân chúng như mình thật sự phi thường hiếm thấy vậy: “Anh biết anh đã làm rất tốt rồi, vợ à, em không cần khích lệ anh đâu, anh sẽ kiêu ngạo mất, hai người chúng ta ở bên nhau rất hợp, còn có thể kề vai chiến đấu nữa.”
Có bản lĩnh, anh nói nữa đi, Mộc Trạch tỏ vẻ Nhị hoàng tử thật lắm chuyện: “Anh rốt cuộc có ăn cơm không?”
Vì thế Lạc Thiên Tường rốt cuộc không nói nữa, dù sao cũng không thể bỏ đói vợ được, lập tức dẫn vợ yêu đi.
Đi vào nhà ăn, Mộc Trạch lại một lần nữa tiếp nhận được ánh mắt thiện ý của mọi người, bọn họ đều thật nhiệt tình mà kêu cậu là Vương phi. Mộc Trạch không có lên tiếng, những người đó chỉ coi thú nhân như Mộc Trạch không thích bị người gọi là Vương phi thôi, kỳ thật trong lòng đối phương vẫn thật cao hứng, bọn họ biết là được rồi, kêu Vương phi thêm vài tiếng nữa, không chừng đối phương sẽ quen ngay đấy.
Hai người ngồi vào bàn ăn trên lầu hai, người máy chỉ sau chốc lát đã đem đồ ăn bưng lên.
Nhìn đầu cá băm ớt trước mắt, trong đầu Mộc Trạch liền hiện lên hình ảnh bản thân bị một con mèo lớn dùng móng vuốt hung hăng đè trên mặt đất, ngọa tào, thật là kinh khủng, mèo lớn sẽ dùng móng vuốt của nó từng chút từng chút một xé mở thịt của mình.
Tưởng tượng đến đây, Mộc Trạch liền không ăn nổi nữa, làm sao mình có thể nghĩ đến chuyện này trước mặt đầu cá thân ái được cơ chứ. Cúi đầu nhìn tay của mình, cứ như kiếp trước của mình chính là con mèo sẽ vươn móng vuốt từng chút một xẻ thịt cá ra ấy.
Sao lại có cảm giác mình và Nhị hoàng tử đang trên cùng một tuyến vậy, không đúng, Mộc Trạch xoa mi, cậu là một con cá giỏi, mới không giống Nhị hoàng tử đâu.