Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm [Mỹ Thực]

Chương 29: Bún gạo chua cay 3

Dịch: Y Na

“Nếu là thật thì mẹ ơi, cơm tôi ăn suốt hai mươi năm qua là hàng đểu rồi.”

“Ha ha ha, mở mang tầm mắt.”

“Đừng có xem mỗi hai phút đầu, mau xem bún gạo chua cay phía sau đi, nước miếng của tôi sắp làm điện thoại chập mạch rồi.”

“A a a a~ Thèm quá đi!”

“Cái gì đây, làm bằng máy chứ không phải làm thủ công, đánh giá thấp!”

“Ha ha, lầu trên người tiền sử à, muốn ăn một bát bún gạo chắc phải xuyên về xã hội nguyên thủy tìm hạt giống lúa bắt đầu làm quá.”

“Lầu trên, biết nói nhiều thì nói nhiều chút, tôi đi nấu bát mì ăn tạm trước đã.”

“Màu vàng truyền thuyết, đỉnh thật đấy!”

“Sinh viên trường Cao đẳng Nông nghiệp hỏi chân thành, đây là giống lúa gì? Chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Thực sự có người trả lời bình luận này.

“Hồi nhỏ tôi thấy ở một vùng núi hẻo lánh phía Tây Nam có loại lúa này, ăn ngon nhưng năng suất thấp, sau này có lúa lai, không thấy ai trồng loại lúa này nữa.”

“Cảm ơn đã giải đáp, tôi tra trên mạng chỉ thấy giới thiệu chứ không thấy ai bán.”

Người trong nước luôn có sự nhiệt tình và tò mò vô hạn đối với việc ăn uống, video này lọt top hot, được nhiều người xem hơn, tất cả mọi người đều bàn tán về gạo vàng, vài tiếng sau, video này lên hẳn hot search, cái mác “Màu vàng truyền thuyết” không thể giải thích được này leo lên top 10 hot search.

Từ Thanh Trúc nhìn thấy hot search, lập tức nhảy ra khỏi giường gọi điện thoại cho Lâm Hoài Hạ, nhưng đường dây bận không có ai trả lời.

Từ Thanh Trúc chạy tới ban công, hét lớn: “A a a a, Lâm Hoài Hạ, cậu lên hot search rồi!”

Lâm Hoài Hạ đang nói chuyện điện thoại với Điền Thanh, nghe thấy vậy thì cầm điện thoại đi ra sân: “Tớ thấy rồi, đang nói chuyện với Điền Thanh, lát nữa nói sau.”

Đầu bên kia điện thoại, Điền Thanh cũng rất hưng phấn: “Tớ còn định mua quảng cáo cho cậu, không ngờ cậu lại tự leo lên được, đỉnh thật! Quen biết bao nhiêu năm nay, không ngờ cậu còn có tiềm năng làm việc này, quay video nào cũng lên xu hướng.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Cũng là may mắn.”

“May mắn cái gì, là do cậu có kỹ năng lập kế hoạch tốt. Tết đến người ta đăng thịt cá, cậu đăng rau xanh. Tết nguyên tiêu mọi người đăng chè trôi nước, cậu đăng màu vàng truyền thuyết. Lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ, cậu được lắm!”

“Đừng, cậu biết lý do tớ không đăng chè trôi nước mà.”

“Ha ha ha, cậu không thích ăn chè trôi nước. Nhưng cậu lấy gạo kia ở đâu thế, chia cho tớ một ít được không? Tớ chưa nhìn thấy thóc màu vàng kim bao giờ.”

“Chia cho cậu một ít cũng được, nhưng tớ cũng không có nhiều, cậu đừng có cho người khác.”

“Khó mua lắm à? Tớ cũng đoán vậy, cha tớ bảo gạo tốt như thế sản lượng rất thấp, nếu sản lượng cao chắc chắn sẽ được phổ biến diện rộng.”

Nói chuyện với Điền Thanh hồi lâu, Lâm Hoài Hạ nhíu mày, gần đây cô có hơi đắc ý quên tình hình.

Xã hội hiện đại, việc giữ bí mật không phải là điều dễ dàng.

Làm sao cô có thể giải thích những thứ này đến từ đâu?

Sau một đêm lên men, độ hot của Màu vàng truyền thuyết vẫn không hề giảm xuống, chẳng những ổn định còn có xu hướng tăng lên.

Trong tình hình dịch bệnh, công nhân viên chức ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, tiện tay bấm vào Màu vàng truyền thuyết, nhắc đến ăn uống lại bắt đầu bàn luận.

Gạo mà, ngày nào chẳng ăn, có gì đặc biệt? Nhưng nếu nói gạo quê bạn ngon nhất thì tôi không đồng ý.

Thảo luận ngày càng nhiều, có người chuyên môn tóm tắt tổng kết trên mạng, theo thống kê khu vực, gạo Ngũ Thường Đông Bắc, gạo Bàn Gấm, gạo Liễu Hà, gạo Nguyên Dương, gạo Ngự Điền Yên Chi, gạo Thiên Tân Tiểu Trạm, gạo Ninh Hạ Trân Châu, gạo Già Phóng Cống, gạo Vạn Niên Cống, gạo Hồ Bắc Thái Tử, gạo Quảng Đông Ti Miêu...

Quá nhiều, một tờ giấy A4 không thể viết hết.