Dịch: Y Na
Lâm Hoài Hạ xắn tay áo bắt đầu làm việc, việc đầu tiên chính là nấu cháo rau xanh.
Từ Thanh Trúc nhịn không được nói: “Thêm nước đi, một tí đấy không đủ ăn.”
Khỏi phải nói, chắc chắn nồi cháo lớn Lâm Hoài Hạ mang qua sáng nay đã bị cha mẹ anh ấy ăn hết, bây giờ vẫn còn thèm đây, nửa nồi cháo không đủ cho hai người bọn họ ăn.
“Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết.”
“Chưa được.” Từ Thanh Trúc từ phía sau camera chạy ra, mở nắp nồi, múc thêm một muôi lớn nước vào, lúc này mới hài lòng.
Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Không ăn hết thì mang về sáng mai ăn lại đấy.”
“Ăn lại tớ cũng vui vẻ ăn.”
Cháo đang nấu trên bếp, bây giờ cô phải ướp cải, chưa kể các loại gia vị như hạt tiêu, bột tiêu, bột thì là, xì dầu, muối, dầu mè, còn có thành phần đặc biệt nhất là dầu ớt, nhất định phải làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ ngay đến các loại dầu ớt thơm ngon trong đầu.
Trong lọ thủy tinh có dầu ớt đỏ tươi, cô dùng thìa khuấy đều, những quả ớt chìm dưới đáy cuồn cuộn nổi lên, hạt ớt vàng tươi, chao đen xắt nhỏ, hạt mè trắng và dầu ớt hoà quyện với nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thích mắt rồi.
Giờ phút này, Từ Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào dầu ớt không ngừng cám dỗ mình trong ống kính, hình ảnh dầu ớt trộn với tai heo, trộn với khoai tây nghiền, trộn với mì sợi, trộn với mì lạnh, trộn với rong biển… hiện lên trong đầu anh ấy như một thước phim…
Đổ hai thìa dầu ớt lên trên cải ướp rồi dùng đũa trộn đều, cải ướp trắng nõn được phủ một lớp dầu ớt đỏ, không cần nếm cũng biết là ngon.
Thèm quá, không nếm thử không được.
Từ Thanh Trúc cầm đôi đũa chạy tới, nhân lúc cô không để ý, tranh thủ thời gian gắp một miếng nhét vào miệng.
Ưm, chính là hương vị này, đậm đà tươi mát!
“Vội cái gì, còn chưa ướp xong nữa.”
Từ Thanh Trúc chẹp miệng hồi tưởng: “Cái này ngon quá.”
“Cậu thích thì cho cậu một nửa tối nay mang về.”
Rau xanh trồng trong linh điền rất ngon, lại đúng mùa nên lấy ra cũng không sợ người khác nghi ngờ, cô tìm thấy một túi hạt giống rau xanh ở sân trước, dự định tối nay sẽ trồng thêm vài loại cây nữa, sáng mai là lớn rồi, lúc nào cũng có ăn.
“He he, vậy tớ không khách sáo đâu.”
Đặt cải ướp xong sang một bên, xay rau xanh lấy nước nhào bột mì, nhào xong bỏ vào chậu ủ nước nóng cho bột nở, trong lúc bột nghỉ, cô thái hạt lựu măng mùa đông đã xử lý trước, thái thịt khô dài bằng bàn tay thành từng miếng nhỏ rồi trộn với măng mùa đông.
Thịt khô thơm mặn, có thịt khô thì không cần thêm muối.
Ủ bột xong chuẩn bị gói bánh bao, bà Táo ngồi xổm trên bếp lò kêu meo meo, nhìn chằm chằm vào cháo trong nồi đất.
Lâm Hoài Hạ mở nắp ra, thấy cháo trong nồi đã sôi, nước cháo đậm đặc. Cô cho lá rau xanh xắt nhỏ vào nồi, đảo đều rồi đậy nắp lại.
Làm bánh rất nhanh, cho bánh bao vào l*иg hấp bằng tre để nở một lúc nữa, sau đó lên nồi hấp chừng mười lăm phút là bánh chín.
Nhóm lửa vào một chiếc nồi khác, trong khi chờ bánh chín, món ngọn rau xanh xào đã xong.
Bánh bao thịt khô sốt măng, ngọn rau xanh xào, cải ướp dầu ớt, cháo rau xanh được bày lên bàn, sau khi quay cảnh Lâm Hoài Hạ ăn xong, Từ Thanh Trúc vội vàng vọt tới, cầm bát lên húp một ngụm cháo.
“Chính là hương vị này!”
Sáng nay ăn không đủ, Từ Thanh Trúc thèm cháo rau xanh chết đi được, không ngờ so sánh với cải ướp dầu ớt, bánh bao thịt sốt măng, món cháo rau xanh anh ấy yêu thích nhất lại hơi tầm thường, chỉ có ngọn rau xanh xào mới ngang bằng cháo rau xanh.
“Rau này của cậu chất lượng cao thật đấy.”
“Không phải là tớ nấu ăn giỏi hay sao?”
“Tài nấu nướng của cậu à, cũng giỏi, quan trọng vẫn là rau xanh này ngon!”
Lâm Hoài Hạ cong khóe môi: “Ăn đi.”
Từ nay cô phải nghĩ cách hợp lý để lấy thức ăn trồng trong linh điền ra ngoài.