Lễ cập kê của Đường Tế Duyệt nam nữ chia ra làm hai gian.
Bên nam nhân chủ yếu là đến uống rượu và bàn chuyện làm ăn, còn bên nữ thì trò chuyện, ngắm hoa.
Đến buổi trưa mọi người cũng lục đυ.c ra về.
Đường Tế Duyệt tiễn mọi người ra về xong thì chậm rãi đi trở về viện tử của mình.
Trên người nàng có một hương thơm rất kỳ lạ. Rất thơm nhưng lại quá nồng, khiến nàng thường xuyên phải sử dụng dược liệu có mùi khác để che đi.
Qua một buổi sáng bận rộn dược liệu ấy đã tan biến, cho nên mỗi bước chân của nàng di chuyển thì mùi hương sẽ lan tỏa suốt dọc đường.
Khi Đường Tế Duyệt vừa bước qua một góc rẽ, bỗng nhiên vòng eo nhỏ nhắn của nàng bị một bàn tay bắt lấy.
Xoay một vòng, cả người nàng bị áp trên bước tường.
"Duyệt Duyệt thơm quá."
Ở trên truyền tới giọng nói trầm ấm của nam nhân.
Gương mặt của Đường Tế Duyệt không giữ được sự điềm tĩnh, nỗi sợ hãi dâng lên, khiến đôi mắt của nàng càng thêm sống động.
Nàng không dám ngước lên nhìn hắn, cũng không dám trả lời.
Một bàn tay thon dài, gân guốc bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nó nắm lấy càm nàng rồi buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
Đường Tế Duyệt cắn răng, dùng sức chống đối, nhất quyết không ngẩng đầu lên
"Ha..."
Nam nhân phát ra tiếng cười âm lãnh, bàn tay đang ôm eo nàng như có như không chui qua lớp y phục, từng ngón tay nhéo nhẹ lên vòng eo không chút mỡ của nàng.
Đường Tế Duyệt giật mình hoảng loạn, trong miệng phát ra âm thanh nhỏ bé: "Ca ca... đừng mà."
Nàng ngẩng đầu lên, liền đυ.ng trúng đôi mắt lạnh lẽo, đen tối của Lục Nghiêm.
Lúc này bàn tay của của hắn đã di chuyển ra sau, chạm vào lưng nàng.
Lòng bàn tay nam nhân nóng rực khiến vùng da đó bắt đầu rỉ mồ hôi.
"Hồi nãy còn không chịu trả lời, bây giờ biết sợ rồi sao?"
Lục Nghiêm từ từ hạ đầu xuống, miệng đặt ngay bên vành tai của nàng.
Hương thơm trên người Đường Tế Duyệt chui vào khoảng mũi, hắn nhắm mắt hít vào một hơi sâu, khi mở ra đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ điên cuồng.
Đường Tế Duyệt run rẩy bị Lục Nghiêm ôm chặt vào lòng.
Ngày thường nàng rất lãnh đạm và cứng rắn nhưng chỉ những lúc ở bên cạnh hắn, nàng đều không khống chế được nỗi sợ của mình.
Nam nhân này là một tên điên.
Hắn muốn lσạи ɭυâи với chính muội muội ruột của mình.
Tuy cả hai cùng mẹ khác cha, nhưng ít nhiều vẫn chảy chung một nửa dòng máu với nhau.
Vậy mà từ lúc nàng tròn mười ba tuổi, hắn lại có những suy nghĩ trái luân thường với nàng.