Đến khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, Đường Tế Duyệt liền hô lên: "Thúc thúc."
Cô bé không rụt rè mà nhanh chân chạy tới bên người ông.
Lục lão gia vươn tay xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Từ bây giờ đây sẽ là nhà của con có biết không?"
Có vẻ như Đường Tế Duyệt vẫn chưa thể chấp nhận chuyện phụ mẫu mình đã qua đời, khi nghe ông nói như vậy, cô bé đã không cầm được lòng mà khóc lên.
"Hu... hu... Duyệt nhi không còn cha nương nữa rồi."
Nhìn gương mặt có đến bảy phần giống với người mình yêu, Lục lão gia đột nhiên dâng lên một chút thương tiếc và đau lòng.
Ông nâng tay lên muốn lau đi nước mắt đang chảy trên mặt cô bé nhưng giữa đường liền ngừng lại.
Lục lão gia bị những suy nghĩ trong đầu mình dọa cho sợ hãi.
Gương mặt Đường Tế Duyệt quá giống với nàng ấy. Ông sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà suy ra những suy nghĩ cấm kỵ đối với cô bé.
Bàn tay ông di chuyển lên, xoa đỉnh đầu của cô bé, nói: "Đừng sợ, con còn có một người ca ca."
Đường Tế Duyệt ngừng khóc, thút thít hỏi ông: "Ca ca ạ?"
Ông mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa con sẽ gặp được nó."
Sau khi hai người nói chuyện xong, Lục lão gia bảo Trần quản gia dẫn cô bé đến viện tử đã được chuẩn bị xong.
Đường Tế Duyệt chào tạm biệt ông rồi theo quản gia rời đi.
Trần quản gia vừa dắt cô bé đi vừa chỉ dẫn để cô bé tập làm quen phủ này.
"Con đường này là đi tới nhà bếp."
"Căn đó là phòng đọc sách, con có thể tới đó đọc sách mỗi khi rảnh rỗi..."
"Còn đây là..."
Trần quản gia đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên dừng lại.
"Chào đại thiếu gia."
Đường Tế Duyệt bất giác quay đầu lại nhìn người đó.
Liền đυ.ng trúng ánh mắt lạnh lẽo của Lục Nghiêm.
Cô bé hoảng sợ lùi về phía sau một bước, vội vàng trốn ở sau lưng Trần quản gia.
"Đây là vị muội muội mà phụ thân ta đã nhắc đến sao?"
Trần quản gia bị cô bé nắm y phục, ông khẽ liếc nhìn Đường Tế Duyệt đáp: "Đúng vậy."
"Ra đây."
Lục Nghiêm ra lệnh cho cô bé.
Đường Tế Duyệt sợ hãi không dám bước ra, cô bé nắm chặt lấy y phục của Trần quản gia, núp ở sau người ông.
Trần quản gia khó xử đứng giữa hai người.
Lục Nghiêm lạnh mặt, phát ra một mệnh lệnh: "Trần quản gia, ông trở về đi, tôi sẽ đích thân dẫn muội muội này đến nơi ở."
Trần quản gia biết hắn đã tức giận, liền vứt bỏ Đường Tế Duyệt sang một bên: "Vậy thì đa tạ thiếu gia, tôi đi trước."