Truy Nã Vị Hôn Thê

Chương 5

Chương 5
Tất cả, giống như trở lại tám năm trước.

Thời điểm đó anh giống như bây giờ, dịu dàng khẽ vuốt gò má cô, còn cô, sẽ ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, một lòng để anh cưng chiều yêu thương.

Bóng tối, khiến cô cảm thấy như mình đang quay trở lại quá khứ, làm cô quên đi mình đang sợ hãi, quên đi trong lòng đang bị tổn thương, quên đi mình không còn xứng với anh, không thể cùng anh đi tiếp quãng đường còn lại. . . . . .

"A Tĩnh. . . . . ." Cô mở miệng, nỉ non khẽ gọi, giống như tám năm trước, khi còn là Xuân nhi mà anh hết mực yêu thương.

Đôi môi mang theo hơi thở của anh, nhanh chóng đặt lên môi cô, đầu lưỡi không chút trở ngại tiến vào khoang miệng, tiến thẳng đến lưỡi cô, cùng nhau dây dưa, đoạt lấy chất mật ngọt thuộc về cô.

Nụ hôn này không còn là nụ hôn ngây ngô như lúc trước, mà là đói khát, nó chứa đựng sự mong đợi, một nụ hôn nóng bỏng, nồng nhiệt.

Long Tĩnh vẫn còn một tia lý trí, nhưng nó đã bị giọng nói nhỏ nhẹ, yêu kiều của cô đánh tan từ lâu.

Bỏ qua đố kỵ trong lòng, bỏ qua những chuyện khiến anh mệt mỏi, giờ phút này trong đầu anh, trong mắt anh, chỉ còn lại một mình cô. Duy nhất trong lòng anh, chỉ có mình cô.

Bàn tay như đang cầm báu vật quý giá, bảo vật trân quý, anh nhẹ nhàng, chậm chạp, thật dịu dàng vuốt ve cô, và đôi môi thì không ngừng tàn sát không thương tiếc nơi môi cô, tạo thành một mảng đối lập, anh giống như muốn cướp đi hô hấp của cô, làm cô có chút choáng váng, và hơn hết là khiến cô bối rối không hiểu tại sao nhưng trong đó cũng có chút mong đợi.

Anh dùng sức hôn cô, hôn thiết tha, thậm chí làm cô đau, nhưng cô một chút cũng không để ý, còn lặng lẽ giơ tay lên, vòng qua đặt lên bờ vai cứng rắn và cường tráng của anh. (hắc hắc “nhằm cho anh có thêm không gian ý”)

A Tĩnh. . . . . . Cô A Tĩnh. . . . . .

Một bàn tay đặt lên mặt, từ từ lướt qua cổ cô, dịu dàng tìm nơi đầy đặn của cô, sau đó bên eo cô chần chừ không tiến, chỉ cần thân thể cô thoáng cứng ngắc, anh lập tức hôn cô khiến cô choáng váng, không nghĩ được chuyện khác.

Nhưng chỉ như vậy không thể khiến cô hoàn toàn lạc ý.

Khi tay anh định cởϊ áσ cô ra thì một bàn tay nhỏ bé lập tức ngăn cản anh lại, anh dừng nụ hôn nóng bỏng, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn thẳng vào mắt đen của cô.

Cô ngượng ngùng xoay mặt lại, bàn tay nhỏ bé níu chặt áo mình, thủy chung không chịu cho anh nhấc lên.

Cô là đang chú ý vết sẹo xấu xí nơi bụng kia.

Hiểu cô đang suy nghĩ gì, bàn tay Long Tĩnh khiên nhẫn đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, "Cho anh xem." Giọng nói khàn khàn đầy nam tính, mang theo ngữ điệu đầy mê hoặc, khiến cả người cô mềm nhũn.

Hơi thở nóng rực, trực tiếp phả vào tai cô, nơi cô cực kỳ mẵn cảm, dù muốn phản kháng, dù không muốn thế nào, cũng vì vậy mà buông lỏng.

Trong giây phút cô buông lỏng phòng bị, để cô không cách nào trở tay nhanh chóng cởi bỏ áo cô. Bởi vì sợ đυ.ng chạm đến vết thương nên cô luôn mặc áo rộng, và cũng không mặc áσ ɭóŧ, cho nên khi anh cởϊ áσ cô ra thân thể cô vì thế mà không hề che giấu, một chút cũng không bỏ xót toàn bộ rơi vào mắt anh.

Cô ngại ngùng muốn che đi, nhưng hai cổ tay đã bị anh khóa lại đặt trên đỉnh đầu. Cô liền xấu hổ xoay mặt đi, không dám nhìn tới anh, anh không báo trước lập tức mở miệng ngậm lấy điểm nhỏ màu hồng trên ngực cô.

Cô kinh ngạc hạ thấp giọng mình, không dám tin anh sẽ trực tiếp công kích cô như thế, trực tiếp chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của cô.

Long Tĩnh mê muội liếʍ láp nơi điểm hồng ngay ngực, thỉnh thoảng mυ'ŧ, thỉnh thoảng nhẹ cắn, khiến cô vốn đang còn xấu hổ trở nên điên cuồng, tay nhỏ bé hoàn toàn mất khống chế mà đặt vào ót anh. Khi anh liếʍ láp cô liền ưỡn thân nghênh đón (=.=!!), khi hắn bú ʍúŧ thì cô rêи ɾỉ phát ra những âm thanh quyến rũ, khi anh nhẹ cắn cô liền nắm chặt tóc anh. (Bạo lực, bạo lực a)

Bàn tay cẩn thận tránh né chỗ vết thương vừa mới hồi phục của cô, trong lúc cô còn loạn ý, cởi xuống toàn bộ những thứ còn lại trên người cô, để cho cô không còn mảnh vải che thân mà nằm dưới người mình.

Cảm giác yêu thích khiến anh không dứt ra được, ở cặp đùi trắng mịn như tơ vuốt ve qua lại, sau một hồi khá lâu, mới rời đi lần theo hướng giữa hai chân đi đến nơi riêng tư của cô, tại nơi mềm mại đó mà đùa giỡn.

Dùng ngón tay ấn vào hạt đậu nhỏ của cô, nó đang vì hưng phấn mà sừng sững đứng thẳng, thỉnh thoảng dùng sức ấn vào, đợi khi con đường mòn đó hết khô khốc, mới theo nước dịch xông vào hang động chật hẹp của cô.

Lần đầu tiên chịu sự xâm lấn như thế khiến cô phải nhíu mày, thân thể khó chịu mà co quắp lại, nếu không phải trên người đang bị anh đè ép, cô đã sớm lăn đến chỗ khác.

"Không cần. . . . . ." Con mắt cô nổi lên một tầng mây hồng, cô khó chịu mà giãy dụa, khép hai chân mình lại kẹp chặt ngón tay anh, cô là muốn anh rút ngón tay ấy ra.

Nhưng cô làm như vậy, chẳng những không được như ý nguyện, ngược lại càng làm anh vùi sâu hơn vào hoa huy*t của cô, tiến thẳng đến tấm màng mỏng kia. Anh cúi đầu xuống, dùng nụ hôn che đi những tiếng nấc của cô, chôn thật sâu ngón tay vào người cô, đồng thời chậm rãi ra vào, không hy vọng cô khó chịu hơn nữa.

Cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập, nhờ vào sự ra vào của anh, mà dần dần chuyển thành dễ chịu như có dòng điện chạy khắp người khiến cô tê dại, thân thể bởi vì thế mà run rẩy, nơi vết thương truyền đến trận đau cứ như bị xé rách, nhưng nó đã bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ.

"A Tĩnh. . . . . ." Cô thì thầm, tay nhỏ bé vô thức chạy loạn trên người anh, đặt vào ngực anh, đem ham muốn lẫn nhau đẩy tới cực hạn.

Cảm giác con đường đang bị tắt ngẽn, ngón tay dài vẫn tiếp tục hoạt động, anh thêm tiếp một ngón tay vào, hai ngón tay kết hợp ở đó liên tục ra vào, dụ dỗ cô ra nhiều nước dịch ngọt ngào.

Nơi bụng dần ngưng tụ một cảm giác tê dại, cô khó nhịn nắm chặt vai anh, thân thể không tự chủ mà ưỡn về phía anh chỉ là, động tác quá kịch liệt khiến chỗ vết thương đau nhói, thân thể cô cứng đờ, nhưng như thế lại khiến cô có thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ, không nhịn được mà rêи ɾỉ, không sợ đau tiếp tục uốn éo thân mình.

Một bàn tay đè cô xuống, không để cô tiếp tục làm hành động thiếu suy nghĩ đó nữa, không khéo lại ảnh hưởng đến vết thương.

Anh căng thẳng ngậm lấy hạt đỏ hồng đang đứng thẳng trước ngực cô vào miệng, tinh tế khẽ cắn, khẽ hôn, tăng nhanh động tác nơi ngón tay, để cho cô trong thời gian ngắn nhất, đạt đến đỉnh cao.

Quá nhiều, quá nhiều vui thích, dường như lửa dục đã bọc phát toàn thân, cô kiều mỵ phát ra những âm thanh quyến rũ, trong phòng vang lên âm thanh như vậy thật khiến người ta phải loạn ý. Nơi tư mật truyền đến từng trận co rút, anh ấn sâu ngón tay mình hơn, thật chặc chẽ, anh biết rõ, nếu anh đem vật nam tính của mình vùi thật sâu vào đó, anh sẽ rất thoải mái, sẽ đem lại thật nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi gầm nhẹ ra tiếng, vật khổng lồ căng trướng đến đau đớn.

Nhưng anh không thể làm như vậy, vết thương của cô chưa thật sự lành hẳn, động tác quá kịch liệt, sẽ làm cô đau, anh không muốn thế, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, đem ham muốn bản thân đè nén xuống.

Ngón tay đặt nơi tư mật của cô đợi khi bình thường trở lại mới chậm rãi rút ra, thân thể anh thật sự rất thích cô, không nhịn được mà phát ra tiếng thở gấp, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mình, mạnh mẽ xông vào nơi sâu nhất của cô.

Anh hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn lông ấm, lau sạch người cô cùng nơi tư mật

Rồi sau đó, nhân lúc còn lại ít lý trí cuối cùng, anh nhanh chóng rời khỏi, để tránh thú tính của mình lại bọc phát, đem cô ăn mất.

Anh thật sự bất lực.

Long Tĩnh ngồi trên ghế salon, một tay giơ lên chai rượu nguyên chất, bên trong bình rượu đã vơi bớt phân nữa, nhưng chỉ với bấy nhiêu đấy, căn bản không thể làm anh say.

Nếu như say, có phải anh sẽ biến thành cầm thú, đem cô ăn sạch, hoàn toàn đoạt lấy cô, để cô sớm một chút có thể mang thai đứa con của anh? Như vậy, đến lúc đó dù cô có muốn đi, cũng không đi được.

Anh biết, việc để cô mang thai không phải là một phương pháp tốt, hơn nữa thời gian này khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu cô thật sự mang thai, đứa bé có thể sẽ trở thành vật trói buộc cô.

Nhưng khi vừa nghĩ vết thương cô sau khi tốt hơn, có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, anh liền đem mọi thứ quẳng ra sau đầu, chỉ còn lại ý nghĩ làm sao để giữ cô lại.

Hung hăng hớp một ngụm rượu, rượu cay như đốt cháy cổ họng, chỉ tiếc rượu vào càng khiến lòng anh buồn hơn, một tay hấc đổ chai rượu, mặc kệ chai rượu rơi xuống phá hủy cả tấm thảm cao cấp.

"Anh...đứng lên...thật tệ hại." Giọng nói mang theo chút khàn đặc, từ từ vang lên.

Long Tĩnh ngẩng đầu lên, trong con mắt thâm thúy, thoáng qua một tia kinh ngạc.

Hàn Bích La nhớ lại vừa mới xảy ra chuyện, hai gò má không khỏi ửng đỏ. Nhưng mà, bộ dạng của anh giờ phút này, thật sự sa sút quá nhanh rồi. Tuyệt đối không giống người con trai trong trí tưởng tượng của cô, cũng không giống với cậu hai lạnh lùng của Long Môn.

Là bởi vì cô nên mới thành ra bộ dạng này sao?

Lúc nãy vì anh không muốn cô, đã khiến cô trên giường khóc một trận.

Bởi vì xấu hổ mà cô vẫn nhắm chặt hai mắt, khi anh xoay người rời đi mới vội vã mở ra, không hề có chút cảm xúc, lòng tràn đầy suy nghĩ, hơn nữa, lúc nhìn bóng lưng anh rời đi, thật giống như đang chạy trốn.

Tám năm trước, lời nói của anh lúc rời khỏi, cứ luôn cắm rễ trong lòng cô, quấn chặt lấy trái tim cô, thỉnh thoảng khiến cô đau đớn.

Một người không biết thẹn, ai ai cũng có thể lấy làm chồng.

Là bởi vì thân thể cô rất dơ, rất da^ʍ uế sao? Cho nên anh mới không cần cô, cho nên mới phải giật mình khi nảy sinh du͙© vọиɠ với cô, cho nên mới sợ hãi chạy đi như thế?

Đúng vậy, cô thật sự là một kẻ không biết thẹn, ai cũng có thể lấy làm chồng! Nếu ở chỗ sáng cô biết rõ anh chắc chắn sẽ không có tình huống như thế, dù vậy vẫn quấn lấy anh, nghênh hợp với những cử động của anh, thậm chí khi anh chỉ dùng tay cũng khiến cô nhanh đạt đến cao trào.

Một người phụ nữ dâʍ đãиɠ như thế làm sao có thể xứng đáng với anh?

Nhưng mà, trước lúc anh đi còn dịu dàng như thế, thật khiến cô cực kỳ hoang mang.

Nếu anh thật sự hận cô, sẽ dịu dàng lau người cô như thế sao? Nếu anh thật bởi vì cô mà có những hành vi phóng túng như vậy, vậy đã chạm vào người cô vì sao còn cố kỵ vết thương vừa mới phục hồi kia, mà cố nén du͙© vọиɠ của bản thân?

Cô không phải người mù, dĩ nhiên nhìn ra được, nhưng đối mặt anh thì cô chỉ là một cô gái nhỏ u mê, ngu ngốc, đoán không ra ý nghĩ của anh.

Như thế càng khiến cô khốn khổ, hại cô phải luống cuống, khổ sở, nhưng trong cô cũng âm thầm nhen nhóm lên chút mong đợi.

Anh vẫn còn tình ý với cô sao? Hay là anh muốn củng cô nối lại duyên xưa?

Khẽ cắn môi, đối mặt đối mặt với cảnh tượng im lặng này làm tim cô đánh trống dữ dội, cũng có chút sợ hãi, anh sẽ đối với cô thế nào đây?

Ra lệnh cô rời đi? Hay là muốn cô đi về phía anh, giống như trước đây, chôn chặt đầu trong ngực anh?

Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy anh mở miệng, cũng không có bất lỳ biểu hiện nào, cô đứng nghiêm tại chỗ, khi bước ra cánh cửa đó tất cả dũng khí của cô đã bị tiêu hao hết, cũng không còn sức lực nào để hỏi hang anh.

Cô bắt đầu lùi bước, cảm thấy hối hận vì mình đã bước ra cánh cửa đó, có lẽ cô nên tiếp tục co rúc trên giường, chứ không phải xuất hiện tại nơi này.

Giống như bị giật mình, cô xoay người, muốn chạy đến bên cánh cửa kia mà trốn tránh, thế nhưng, một lực từ bàn tay đã vững vàng nắm cô lại, ngăn cản cô.

Cô mở to đôi mắt, người đàn ông kia chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, nhiệt độ từ người anh từ từ truyền sang tay cô, lòng cô rung động dữ dội, con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Thời khắc này giống y như lúc trước, khi cùng nhau ở chung một chỗ.

Có thể sao? Có thể không?

Long Tĩnh không nói, bởi vì anh không tìm được lý do nào để mở miệng, càng không cách nào tìm được từ ngữ thích hợp, anh chỉ biết, anh không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt mình được.

Con mắt xanh đen, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Hàn Bích La khó khăn, khập khiểng bước từng bước, chủ động đem môi đưa lên.

Là phóng đãng cũng tốt, là vô sỉ cũng tốt; sẽ bị thương cũng tốt, sẽ vỡ tim cũng tốt, cô nghĩ sẽ đánh cược một lần, chỉ mong lần này, cô sẽ không phải thua thê thảm như trước.

Những ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đôi nam nữ đang quấn quít trên giường.

Kể từ sau đêm đó, bọn họ liền chung giường chung gối, vì lo lắng vết thương cô mới vừa khỏi hẳn, cho nên mỗi đêm anh đều phải cưỡng ép mình, đè xuống thú tính đang đánh trống reo hò, chỉ là, anh đang chịu đựng trong vui vẻ.

Long Tĩnh tỉnh lại, trong lòng đúng lúc đang ôm thân thể ngọc ngà mà anh hết mực yêu thương, điều này khiến anh không thể nào rời giường, chỉ muốn bên cạnh cô nhiều hơn một chút.

Anh cũng không tin tưởng, khi còn nhỏ đã không dính lấy mẹ, cư nhiên lại dính bên một cô gái.

Thế nhưng cô gái này không phải ai khác, mà là Xuân Nhi của anh, cho nên, anh tuyệt không để ý đến lời cười nhạo của người khác.

Bỗng dưng, người con gái bên cạnh lầu bầu mấy tiếng, như một đứa trẻ lấy tay dụi dụi mắt, trong lúc cô sắp mở mắt, một loại cảm xúc không rõ, bảo anh phải nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Hàn Bích La vừa mở mắt ra, đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt đang ngủ say của anh.

Khi anh ngủ, không còn bộ mặt lãnh khốc, chợt nhìn lại, còn có cảm giác ngây ngốc, lần đầu nhìn thấy bộ dạng khi ngủ của anh, khiến cô không ngừng nhìn, không ngừng nghiên cứu anh.

Đầu ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng, ôn nhu đặt lên lông mày anh. Sau đó giống như đứa bé nhận biết người thân, khẽ di chuyển dọc theo lông mày anh, đến mắt của anh, rồi mũi anh, cô phát hiện, khi anh ngủ môi vẫn mím chặt.

Cặp mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đang mím chặt kia, ngón tay nhỏ nhắn vô thức cọ xát, nếu như hiện tại cô hôn anh một cái, anh sẽ không phát giác chứ?

Chắc là không đâu? Cô đã sờ soạng mặt anh lâu như vậy, nhưng anh hình như ngay cả một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, như vậy, cô chỉ là nhẹ nhàng, hôn lên môi anh một cái, chắc sẽ không phát hiện?

Cô cẩn thận từng li từng tí lại gần anh, đầu tiên là quan sát anh, dò xét xem anh có bao nhiêu phần trăm sẽ tỉnh lại, sau khi đã xác định, cô thật nhanh nhích lại gần, nhanh như chớp đặt lên môi anh một nụ hôn.

Khi đã được như ý cô vui vẻ định lui về sau thì một cánh tay vòng sang hông cô, không để cô nhúc nhích, mà một bàn tay khác, đang giữ chặt ót cô, nửa cưỡng ép, nửa dụ dỗ, muốn cô lặp lại hành động vừa rồi, chỉ là, cái anh muốn không phải chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn trộm lúc thức giấc, mà là một nụ hôn nồng đậm, triền miên, đầy nóng bỏng.

Bị hôn đến choáng váng, đầu óc cô lúc này trống rỗng, cũng không phát giác động tác của anh, căn bản không giống như vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng của anh là vô cùng tỉnh táo.

Lưỡi anh, bá đạo thăm dò trong môi cô, câu cuốn lấy cô, thậm chí còn hấp dẫn cô, chủ động đem lưỡi dò xét trong môi anh, học theo động tác của anh, hôn anh.

Khi anh buông cô ra thì cũng là lúc cô thở hồng hộc, gò má thoáng ửng hồng.

"Anh....anh tỉnh?" Môi lấy lại tự do, cô thông minh lập tức suy nghĩ, liền phát hiện ra chỗ khác thường, cô trợn to hai mắt, có chút tức giận chất vấn.

Nếu anh thật sự giả bộ ngủ, những cử động buồn cười cô vừa làm lúc nãy, không phải tất cả anh đều biết được sao? Thậm chí, cô còn sờ soạng mặt anh, hôn trộm anh.

Long Tĩnh không trả lời cô, chỉ dùng con ngươi đầy ý vui thích, thỏa mãn nhìn cô.

Thấy bộ dạng anh như vậy, hai má cô cứ như bị phỏng, nhịp tim đập thật nhanh, cũng không nói ra lời, chỉ dành xoay mặt lại, tránh ánh mắt của anh, không để anh thấy dáng vẻ lúng túng của cô hiện giờ.

Mặc dù đã cùng anh ngủ cùng giường nhiều ngày, nhưng cô vẫn không quen sáng sớm có những hành động thân mật như vậy.

Bỗng dưng, anh từ phía sau ôm chặt cô vào ngực, cô không giãy giụa cũng không tránh né, chỉ là như cũ cự tuyệt nhìn anh.

Sau đêm đó, cho dù cô cùng anh không nói gì, nhưng bọn họ lại ở nơi này bắt đầu, những lúc không có người đến thăm, cũng không có người quấy rầy trong biệt thự, thì trải qua cuộc sống giống như cặp vợ chồng mới cưới.

Cô sẽ quét dọn, sẽ giặt quần áo, cũng sẽ nấu cơm, thậm chí còn trồng hoa, tưới nước, chăm sóc cây cối xung quanh, cho đến khi chúng tràn trề sức sống, mà anh, sẽ chỉ im lặng im lặng ở một bên làm bạn với cô, nếu là việc cô không làm được anh sẽ giúp, nhưng chỉ giúp một chút.

Cô rất thích cuộc sống bình yên như vậy, không cần lục đυ.c đấu đá, không cần hung ác tranh đấu, chỉ cần làm tốt việc nhà, đun nấu thức ăn, sau đó cùng người trong lòng ở chung một chỗ, như vậy thật yên bình và hạnh phúc, đó chính là cuộc sống mà cô ao ước, là cuộc sống mà cô theo đuổi.

Hôm nay, anh đã cho cô có được điều đó.

Nhưng trong lòng cô vẫn có chút khuất mắc, bởi vì, cho tới bây giờ, anh vẫn không chân chính muốn cô, ngọn lửa trong mắt anh, cực kỳ nóng bỏng làm người ta không thể coi thường, nhưng dù vậy anh vẫn chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì với cô.

Điều này biểu đạt cái gì? Anh không muốn cô sao?

Đôi mắt chứa đầy phiền muộn, khiến cô không nhịn được mà kéo mềm, đem lấy chính mình trùm kín không còn chỗ hở, nhưng chưa kịp đắp lên bao nhiêu, liền bị người khác kéo ra.

Người có thể kéo chiếc mền này ra, cũng chỉ có một.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói hơi khàn khàn từ từ vang lên trên đỉnh đẩu, bàn tay cũng vừa vặn đặt phía sau cô.

Cô không phát hiện, cho dù có đưa lưng về phía anh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, với đôi mắt ẩn đầy thâm tình, đã sớm rơi vào mắt anh.

Anh không muốn nhìn thấy cô phiền muộn, nên kéo cô qua, buộc cô nói.

Nghe vậy, mặt Hàn Bích La càng đỏ hơn.

Cô làm sao có thể đem ý nghĩ "Bởi vì anh không muốn em, cho nên em cảm thấy rất lo lắng" nói ra ngoài? Cái này rõ ràng chính là khi dễ người! (=.=)

Huống chi, hiện tại bên ngoài đang là ban ngày, nếu thật đem chúng nói ra, anh chẳng phải cái gì cũng thấy rõ sao?

Không được, không được, tuyệt đối không được!

Cô đẩy anh ra, nhanh chóng trốn vào trong phòng tắm, cự tuyệt trả lời vấn đề của anh, không cho anh biết ý nghĩ của cô.

Long Tĩnh cũng không ngăn cản cô, bởi vì lúc này, điện thoại bên cạnh đang kêu dữ dội.

"Là tôi"

"Nhị thiếu gia, tôi là Dương Huyền, đã theo phân phó của cậu, đã an bài thỏa đáng tất cả việc trong Viêm bang, tất cả cán bộ cùng anh em cũng đã hiểu." Một người thuộc hạ mà anh tin tưởng, qua điện thoại, đem những việc trước đây anh giao phó, nhanh chóng báo cáo cặn kẽ "Chỉ là, trong bang có mấy cán bộ kỳ cựu, hình như không chịu tiếp nhận Viêm bang, từ khi Hàn tiểu thư tiếp nhận chức bang chủ, ở sau lưng làm chuyện mờ ám, ý đồ phá hoại hoạt động của Viêm bang."

"Nếu như không phải là rất quá mức vậy thì cứ cho bọn họ, nếu đó là rất quá mức, liền đem tất cả bọn họ kéo xuống, tìm người khác có thể thay thế" Không nói hai lời, Long Tĩnh lạnh lùng nói "Còn nữa, Hàn Viêm thì sao?"

"Hàn Viêm đang ở trong nhà họ Hàn, dường như không có ý muốn tiếp tục tiếp xúc với Viêm bang."

"Cẩn thận lưu ý ông ta, ông ta dã tâm không nhỏ, sẽ không dễ dàng đem Viêm bang nhường cho người khác như vậy." Anh biết Hàn Viêm, ít nhất, ông ta sẽ không an phận, để mặc một người ngoài, đón nhận thứ mà mình đã cực khổ, một tay gây dựng, cho dù “người ngoài” này là do đích thân ông ta chọn.

"Vâng" Dương Huyền nhận lệnh, nhưng một giây sau, anh thông qua điện thoại ấp úng nói "Còn chuyện này, nhị thiếu gia. . . . . ."

"Còn có chuyện gì?"

"Trần Hoàng muốn gặp cậu."

Trần Hoàng? Long Tĩnh nhướng mày "Tìm người giám sát anh ta cho kỹ, tối nay tôi đến."

"Vâng"

Cúp điện thoại, vừa đúng lúc người con gái từ nãy giờ trốn trong phòng tắm, cũng chậm rãi bước ra.

"Tôi ra ngoài một chuyến."

"Ừ, đi thong thả." Cô trở về mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như những ngày trước.

Long Tĩnh thay xong quần áo liền rời đi, Hàn Bích La sau khi thấy anh rời đi, mới chậm rãi ngồi lên giường.

Cô vừa mới nghe được anh nói đến Viêm bang, nghe anh nói đến những người kia, người bọn họ muốn kéo xuống, thật ra là ai?

Còn nữa, anh vừa nhắc tới cha cô, cô cũng biết, cha cô có dã tâm rất lớn, nhưng lại không có năng lực, nên chỉ có thể trông coi Viêm bang.

Cho nên lời anh vừa nói, là sợ cha cô sẽ không an phận sao? Anh sẽ đối phó cha cô sao?

Cô hoang mang, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng anh, bởi vì anh từng đảm bảo sẽ bỏ qua cho cha cô, hơn nữa, nếu như cô không nói ra những lời giống như muốn chạy trốn, chắc chắn anh tuyệt đối sẽ không làm khó anh em trong Viêm bang.

Đúng, anh đã đảm bảo, anh tuyệt đối là người nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên, cô không cần lo buồn vô cớ.

Ưm, hiện tại nên suy nghĩ một chút, hôm nay có bao nhiêu việc cần làm đây? Hình như có mấy bồn hoa cần phải đổi đất thì phải. . . . . .