Edit: Josel
Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn, Yến Tương Ly nhất thời đã đi sai đường, khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã bất giác đi đến sân thể dục.
Yến Tương Ly dừng lại, trước mặt như có một hố lửa, vội vàng đổi hướng: “Chúng ta đổi đường đi.”
Sở Hoài Khanh quay đầu nhìn thoáng qua sân thể dục, tòa nhà văn phòng dường như ở đối diện: "Sao vậy? Không phải hướng này sao?"
“Đúng là hướng này, nhưng tốt nhất nên đừng đi.”
“Tại sao thế?”
Yến Tương Ly chưng vẻ mặt thâm trầm lắc đầu, không trả lời, ngược lại kéo Sở Hoài Khanh sang một bên, ra hiệu cho anh nhìn sân thể dục.
Sở Hoài Khanh tò mò nhìn sang thì thấy một quả bóng rổ bay ra khỏi lưới bảo vệ, lấy một góc độ vô cùng xảo quyệt đập trúng đầu một nam sinh đang cầm sách đi ngang qua.
Tiểu Mọt Sách bị đập đến hôn mê.
Sở Hoài Khanh cũng vô cùng khϊếp sợ.
Sân bóng trở nên ầm ĩ.
Đầu sỏ gây tội là một học sinh thể thao, vẻ mặt xấu hổ chạy tới, lắc vai của Tiểu Mọt Sách: "Bạn học, cậu không sao chứ, bạn học! Tỉnh dậy đi bạn học! Tỉnh dậy đi!"
Bạn bè xung quanh sốt ruột nói: “Mau đưa đến phòng y tế đi, đừng lay nữa, lay một hồi nữa là người ta ngốc luôn đó.”
“Ồ ồ, được được!” Nam sinh thể thao nhanh chóng bế Tiểu Mọt Sách lên bằng tư thế bế công chúa, sau đó chạy thẳng đến phòng y tế.
Yến Tương Ly ngầu lòi đút hai tay vào túi quần, thờ ơ lạnh nhạt nói: “Anh đã thấy chưa? Đó chính là kết cục.”
“Bị bóng đập trúng sao?”
“Không phải.” Yến Tương Ly hận sắt không thành thép nói: “Là lâm vào BL thế giới khủng bố, ngốc!”
Sở Hoài Khanh rõ ràng có hơi sửng sốt một chút: “Hả?”
Mặc dù là thế nhưng mà, cậu ấy gọi mình là đồ ngốc nghếch kìa…
Sở Hoài Khanh mím môi, nhịn không được cười trộm một chút.
(Yến Tương Ly tỏ vẻ cậu rõ ràng không phải nói như vậy! Một chữ và ba chữ vẫn có sự khác biệt rất lớn!)
Yến Tương Ly nhìn nụ cười ngốc bạch ngọt của tổng tài bá đạo, cậu lắc đầu bất lực, anh hoàn toàn không biết mình đang ở trong một thế giới nguy hiểm như thế nào đâu!
Yến Tương Ly dẫn Sở Hoài Khanh đi một con đường khác, tình cờ đi ngang qua cửa sổ bệnh viện trường học.
Trong phòng bệnh, nam sinh thể thao nhìn thấy Tiểu Mọt Sách đã tỉnh, vội vàng gõ xuống giường, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi bạn học, tôi không cố ý đập trúng cậu! Trong khoảng thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Tiểu Mọt Sách ôm đầu, rêи ɾỉ đau đớn, nước mắt lưng tròng giơ hai tay về phía nam sinh thể thao: “Chồng ơi, đau…”
Nam sinh thể thao chậm rãi há to miệng, quay đầu lại, nội tâm điên cuồng spam: “Chuyện gì thế này? Não cậu ta bị đập ngốc rồi à? Tại sao lại gọi mình là chồng? Nhưng đôi mắt hồng hồng của cậu ta thật sự quá đáng yêu, nếu mình từ chối cậu ta thì cậu ta có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, sau đó đầu óc sẽ trở nên tồi tệ hơn thì sao? Dù sao thì đó cũng là lỗi của mình, mình cần phải chăm sóc cho bạn học bị thương, nếu không thì giờ cứ phối hợp với cậu ta, chờ cậu ta khỏe lại thì lại giải thích, ừm, cứ làm như vậy đi!”
Nam sinh thể thao quay người lại, ngầu ngầu ừ một tiếng, vụng về ôm Tiểu Mọt Sách vào lòng, sờ đầu Tiểu Mọt Sách, khô khan dỗ dành: “Ngoan, không đau, không đau, chồng xoa xoa cho nhé…”
Sở Hoài Khanh: “...” Sở Hoài Khanh nhất thời không biết nên làm ra vẻ mặt gì.
Thật là một quả bóng lợi hại, một cú thôi cũng có thể đập ngốc đầu người khác.
Nhưng mà thật sự không đến bệnh viện kiểm tra một chút sao? Nhìn tình hình cũng nghiêm trọng lắm đấy.
“Hiểu chưa?” Yến Tương Ly hạ thấp giọng như đang kể chuyện kinh dị, dọa anh: “Nếu anh đi ngang qua sân thể dục, anh sẽ thu hoạch được một ông chồng!”
Sở Hoài Khanh: “…”