Bổn Người Qua Đường Hôm Nay Cũng Sống Sót Một Cách Thẳng Tắp Ở Thế Giới BL

Chương 18

Edit: Josel

Vượt qua một tiết giải lao không thể hiểu được, Yến Tương Ly tranh thủ thời gian ăn xong kẹo qua trước khi vào lớp, sau đó chạy về phòng học.

Lúc đang học, hàng phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Trời ạ! Bạn học Thanh Lãnh, cậu làm sao vậy?”

“Bạn học Thanh Lãnh ngất xỉu rồi, mau đưa cậu ấy đến phòng y tế đi!”

Radar BL của Yến Tương Ly lập tức vang lên, cậu quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy quần của bạn học Thanh Lãnh ở bàn sau có hơi hồng hồng.

Đây là cái gì?

Sao lại giống như là… máu?

Yến Tương Ly hít hà một hơi.

Ôi má, chẳng… chẳng lẽ là… tới? Tới thật sao?!

Yến Tương Ly đứng lên một cái vèo, lập tức cởϊ áσ khoác đồng phục của mình ra che nửa người dưới của bạn học Thanh Lãnh, sau đó khiêng cả ghế và người lên chạy đi.

“Tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế!”

……

Bạn học Thanh Lãnh nằm ở trên giường bệnh với vẻ mặt trắng bệch.

Sau khi bác sĩ của trường điều trị cho cậu ta xong thì dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Yến Tương Ly một cái, ý bảo cậu ra ngoài nói chuyện.

Yến Tương Ly vội vàng đi ra ngoài, cậu còn chưa mở miệng hỏi thì bác sĩ của trường đã cau mày tức giận nói: “Sao lại thế này! Đứa bé cũng đã hơn ba tháng rồi! Vậy mà lại không có ai để ý, suýt chút nữa đã mất rồi!”

Yến Tương Ly lập tức cảm thấy oan ức, bác hét lên với tôi làm gì? Cũng không phải là con của tôi!

Nhưng mà phải nói lại, con trai ở thế giới này thật sự có thể sinh em bé!

Bác sĩ của trường liếc nhìn Yến Tương Ly: “Của cháu sao?”

Yến Tương Ly vội vàng điên cuồng lắc đầu.

Cậu chỉ là một nam sinh cấp ba ngây thơ khờ dại đến môi của đàn ông cũng chưa từng hôn bao giờ, nào có bản lĩnh làm to bụng chàng trai khác chứ!

Phụt, đàn ông cái gì chứ, cậu mới không thích đàn ông.

Bạn học Thanh Lãnh ôm bụng đi ra, sau đó quỳ gối trước mặt bác sĩ của trường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch khóc ròng, nói: “Cầu xin bác, đừng nói chuyện này ra ngoài, thật sự cầu xin bác…”

Bác sĩ của trường hoảng sợ, nhanh chống đỡ bạn học Thanh Lãnh trở lại giường bệnh, than ngắn thở dài nói: “Cậu nhóc à, sao cháu phải khổ vậy chứ?”

Yến Tương Ly đã nhìn đến ngây người.

Đúng là một vở tuồng cẩu huyết của năm, còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết cậu từng đọc, quả nhiên thế giới này chưa bao giờ khiến cậu thất vọng.

Yến Tương Ly chậm rãi khép cằm lại, không nhịn được hỏi một câu chí mạng nhất: “Rốt cuộc là ba của đứa bé là ai?”

Bạn học Thanh Lãnh đỏ bừng mắt, cắn răng lắc đầu: “Tôi… Tôi cũng không biết…”

Bác sĩ của trường bó tay nói: “Haizz, đúng là tạo nghiệt mà!”