Bổn Người Qua Đường Hôm Nay Cũng Sống Sót Một Cách Thẳng Tắp Ở Thế Giới BL

Chương 12

Edit: Josel

Xong đời rồi, theo cốt truyện của tiểu thuyết, nhặt được một người đàn ông ngất xỉu nhất định phải đưa về nhà, giúp anh ta cởϊ qυầи áo tắm rửa, trị thương cho anh ta rồi cho anh ta uống thuốc, sáng hôm sau để lại một tờ giấy nhỏ, phía trên viết "Tôi đi học trước, bữa sáng để trong lò vi sóng, anh nhớ hâm nóng lại nhé", hơn nữa nhất định phải vẽ một biểu tượng cảm xúc nhỏ ở mặt sau của tờ giấy :).

Sau đó, người đàn ông xa lạ này sẽ ăn sáng một mình tại nhà bạn, mỉm cười ngây ngô nhớ lại lúc hai người kề vai chiến đấu, sau đó anh ta sẽ đi đến trước gương soi toàn thân và nhìn bộ đồ ngủ lớn hơn một chút của một người đàn ông xa lạ khác, rồi ngại ngùng đến mức đỏ bừng cả mặt.

Không đúng, nhà cậu vẫn còn ba mẹ nữa, thế chẳng phải cậu phải đưa người đàn ông này tới khách sạn sao?

Thế thì càng xong đời hơn! Bồn tắm của khách sạn rất có thể sẽ khiến người đàn ông này bị ngã, còn cậu thì không thể không vọt vào cứu người, sau đó cả người của cậu sẽ ướt đến mức phải cởϊ qυầи áo ra và cùng người đàn ông đó tắm rửa.

Người đàn ông nhất định sẽ tinh thần mơ hồ bò khắp người, nên cậu nhất định phải dùng bàn tay to khỏe của mình nắm lấy cổ tay thon thả gần yếu của người đàn ông, đè người đàn ông ở dưới thân, đồng thời dùng giọng nói trầm thấp từ tính để cảnh báo người đàn ông đừng lộn xộn...

Sở Hoài Khanh ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt nhìn cái đầu bánh bao trắng xanh phía trên đang không hiểu sao lại rơi vào trầm tư.

Chủ nhân của đầu bánh bao có một đôi mắt đen sâu thẳm và quyến rũ như đá hắc thạch, dưới cơn mưa, ánh sáng yếu ớt từ tòa nhà dân cư khúc xạ, tạo thành bóng tối dưới hàng lông mi dài buông thõng của cậu.

Yết hầu của Sở Hoài Khanh vô thức di chuyển lên xuống, đôi bàn tay gầy gò nắm lấy cánh tay của Yến Tương Ly: “Xin hỏi, tôi có thể…”

Có thể cái gì? Có thể hỏi cậu một câu hỏi cuối cùng hay không? Cậu có từng yêu tôi hay không sao??

Yến Tương Ly buột miệng thốt ra: “Không có, chưa từng yêu!”

Sở Hoài Khanh: “…?”

Bản nhạc trong khu dân cư bỗng nhiên to hơn:

“Tình yêu trôi qua nhanh như một cơn lốc ~

Không thể chịu đựng, anh cũng chẳng thể lẩn trốn ~

Anh không muốn nghĩ nữa anh không muốn nghĩ nữa ~

Anh không muốn anh không muốn anh không muốn nghĩ về em nữa ~”

“Má mày, đêm hôm khuya khoắt có cho người ta ngủ không hả? Còn nhao nhao nữa mày có tin là ông đây đập cái loa của mày luôn không!”

Một cây chổi bất ngờ bay ra khỏi khu dân cư bên cạnh và đập vào cửa sổ tầng nơi đặt dàn loa.

Tình yêu gió lốc đột nhiên im bặt.

Sở Hoài Khanh hắt hơi một cái, lông mi ướŧ áŧ ngại ngùng rũ xuống, ngón tay trắng nõn tái nhợt đáng thương nắm lấy cổ áo, mũi đỏ bừng: “Tôi muốn nói, tôi có hơi lạnh, có thể phiền cậu giúp tôi gọi xe cứu thương được không? Điện thoại của tôi ở trong xe, còn nữa, nhân tiện cậu có thể gọi cảnh sát giúp tôi được không?”

Yến Tương Ly: “…”

Toang rồi, bị tiểu thuyết độc hại lâu rồi, vậy mà cậu lại quên mất còn có những thường thức khoa học thông thường như 120 và 110.

Yến Tương Ly chậm rãi cúi đầu, lại cúi đầu, cố gắng giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, cứng đờ lấy điện thoại di động ra, nói: “Được, tôi lập tức gọi điện cho anh.”

……

Xe cứu thương đã đưa người đàn ông xa lạ đi, còn cảnh sát thì đưa mấy tên côn đồ trên mặt đất đi.

Yến Tương Ly đến đồn cảnh sát ghi chép ngắn gọn, sau khi cậu đi ra thì mưa gần như đã tạnh.

Mặc dù đêm nay đã xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng Yến Tương Ly vẫn không quên ý định ra ngoài ban đầu của mình ——

Lấy sách.

Cũng đã bị ướt mưa rồi, nếu còn không lấy sách về, thế đúng thật là lỗ chết cậu!

Lần này Yến Tương Ly thuận lợi đến trường, ngựa quen đường cũ trèo trường vào, còn chưa đến cửa lớp đã mơ hồ nghe thấy tiếng động bên trong.

Đã trễ thế này rồi, sao lại còn người ở trong lớp chứ?

Đừng nói là… chơi dã chiến đó nhé?!

Yến Tương Ly nhẹ nhàng bước tới đến gần cửa sổ, nhìn vào trong qua ánh trăng sáng.

Học sinh chuyển trường đầu đinh quay mặt vào tường, đứng trước vách tường ở sau tấm bảng đen.

Đây là đang làm gì thế? Mộng du sao?

Ngay sau đó, bạn học đầu đinh ho nhẹ hai tiếng, thế mà lại bắt đầu cất tiếng hát:

“Anh muốn hỏi trời đất ~

Hoặc mê tín hỏi số mệnh này ~

Từ bỏ tất cả, buông bỏ tất cả ~

Hãy để anh trôi đi trong bầu trời đêm yên tĩnh ~

Hô ~ ồ ~”

Bạn học đầu đinh vừa hát vừa nhắm mắt say sưa quơ chân múa tay, giả vờ như mình đang cầm micro trên tay phải, vừa hát vừa không nhịn được quay một vòng tại chỗ.

Yến Tương Ly: “…”

Không cẩn thận nghe lén bạn học giáo bá ngang ngược bá đạo lén luyện hát thì nên làm sao bây giờ?

Cứu mạng, tật xấu xấu hổ thay cho người khác của tôi lại tái phát rồi.

“Ủa, đã trễ thế này rồi mà trong lớp lại còn có người sao?”

Đúng lúc này, cửa trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nói.