Như vậy xem ra cô đã nghiện tìиɧ ɖu͙©, điều làm cô rất buồn bực chính là, tại sao lỗ nhỏ của mình lại dễ nứиɠ như vậy, thường xuyên chơi, thay đổi cách chơi đa dạng, nhưng vì sao vẫn còn tốt, vì sao vẫn còn mẫn cảm như vậy, vì sao mỗi lần chơi vẫn có cảm giác nứиɠ như vậy, có thể phun nhiều nước như vậy?
Sau bữa tối, Tô Tuyết và Tần Thiền ở trên ghế sô pha chơi trò chơi một hồi, sau đó ai bận việc nấy, vào lúc sắp 0 giờ, Tần Thiền lại gõ cửa phòng cô, "Chị họ, mau bắt đầu thôi, sao băng ở hướng tây nam, chị tới phòng của em xem đi!"
Tô Tuyết đi ra mở cửa với tâm trạng phức tạp, bởi vì, cái lỗ nhỏ non nớt của cô lại đang ngứa ngáy, rất muốn cởϊ qυầи để đâm ngón tay vào, rút cắm!
Cố nén cảm giác ngứa ngáy, Tô Tuyết đi đến phòng Tần Thiền, ghé sát vào cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, là bầu trời đêm xanh thẳm, trăng sao rực rỡ.
“Còn ba phút nữa là bắt đầu!" Tần Thiền rất hăng hái.
Tô Tuyết trả lời, cùng với Tần Thiền kề sát vào nhau rồi nằm sấp ở nơi đó, cơ thể lại đang làm động tác nhỏ, hai bên đùi kẹp vào nhau, cọ sát lẫn nhau, lỗ da^ʍ ngứa ngáy cứ kẹp cắn, chảy ra nước.
“Chị họ, đợi lát nữa chị đừng quên cầu nguyện nhé!" Tần Thiền nào biết Tô Tuyết đang lén lút làm gì? Ánh mắt sáng ngời của cô ấy nhìn cô, dí dỏm nói.
Tô Tuyết nói xong, hướng về phía sau vểnh mông lên, hai cái đùi kẹp cực kỳ chặt, ép mị thịt bên trong mãnh liệt co rút lại, từng dòng nước ấm áp bắt đầu khởi động, nước chảy ra càng nhiều.
Cơ thể của cô thậm chí còn đang run rẩy vì hưng phấn, cũng đang kìm chế lại mình, em họ ở ngay bên cạnh, làm sao cô dám quá mức vội vàng được?
“A... Hình như sắp tới rồi kìa!" Tần Thiền bỗng nhiên rất kích động, ôm lấy cánh tay Tô Tuyết.
Cơ thể của Tô Tuyết cứng đờ, cuống quít để cho bản thân thả lỏng một ít, giương mắt nhìn lên ở phía Tây Nam quả thật có chút ánh sáng.
"Còn có một phút đồng hồ nữa thôi, chị họ đã nghĩ kỹ bản thân định ước nguyện vọng gì chưa?" Tần Thiền hỏi.
"Ừm, em thì sao?" Tô Tuyết ép buộc mình không chú ý tới cái l*и lẳиɠ ɭơ đang ngứa ngáy khó nhịn kia nữa, cô cùng với Tần Thiền chăm chú ngắm sao băng.
"Em đã nghĩ kỹ rồi... Ai nha, sao băng đến rồi, chị mau nhìn đi!" Tần Thiền giơ ngón tay lên, ôm cánh tay của Tô Tuyết, cơ thể áp sát cô hơn.
Tô Tuyết bị ôm như thế thì cảm thấy có chút thỏa mãn trong tâm hồn, cả người kỳ quái, may mà Tần Thiền buông cô ra rất nhanh, nghiêm trang ước nguyện ở nơi đó.
Tô Tuyết nhìn về hướng tây nam, trận thế mưa sao băng này không nhỏ, cô cũng lặng lẽ ước một nguyện vọng.
Hy vọng sau này lỗ da^ʍ của mình có thể càng sảng khoái hơn, nhưng, không cần tiếp tục làm chuyện mất mặt nữa.
Không ngờ bản thân lại ước nguyện vọng không biết xấu hổ như vậy với sao băng, thật sự là, quá thái quá.
Thời gian mưa sao băng xuất hiện cũng không dài, giằng co ba phút, sau khi kết thúc, Tô Tuyết xoa đầu của Tần Thiền, cười nói: "Tốt lắm, mau ngủ đi, ngày mai cũng không được dậy quá muộn."
Ngày mai là chủ nhật, hai người đều nghỉ ngơi.
“Dạ, chị ngủ ngon ạ!” Tần Thiền nói xong, lại ôm lấy Tô Tuyết.
Tô Tuyết ngẩn người, lập tức ôm lưng Tần Thiền.
Hai người ôm nhau một cái rồi nhanh chóng tách ra, Tô Tuyết vội vàng trở lại phòng mình, vừa khóa cửa lại, đã vội vã cởϊ qυầи phía dưới.
Cô ngồi ở trên giường, mở ra cặp đùi xinh đẹp, thon dài và trắng nõn của mình rồi nhìn xuống, lỗ nhỏ hồng hào cắn mạnh, chảy nước ra bên ngoài.
Tô Tuyết tựa vào đầu giường, lấy một cái khăn lông màu hồng nhạt trải ở phía dưới mông, sau đó, một tay tách lỗ nhỏ hồng hào, một tay cẩn thận đâm hai ngón tay vào.