【Nghĩ không ra không cần miễn cưỡng chính mình, ký ức của nhân loại có cực hạn, không giống hệ thống có thể lưu trữ, khi nào cần thì trực tiếp rà quét là được. Ký chủ có thể tạm nghỉ một chút, nói không chừng chờ thêm một đoạn thời gian lại đột nhiên nghĩ ra.】
“Không được, tôi cần thiết nhớ tới.”
Thương Ngôn ngồi thẳng thân thể, nói: “Này nhất định là một chuyện trọng yếu phi thường, quan trọng đến mức cho dù đã chết cũng không thể quên.”
【Nghiêm trọng như vậy sao, chẳng lẽ là sự tình phát sinh trên địa cầu à? Ký chủ, thời điểm chúng ta rời đi, cậu còn có chuyện gì không có làm sao?】
Thương Ngôn dùng sức suy tư: “Hẳn là đều đã làm rồi? Tôi cũng không có thân nhân gì, sinh thời cũng lập xong di chúc, tiền tiết kiệm đều quyên tặng, cũng cáo biệt bạn bè, thậm chí liền lễ truy điệu của bản thân đều đã tham gia, mặt khác sự tình cũng không có.”
“Cho nên đến tột cùng là đã quên chuyện gì?”
Thương Ngôn phóng không đại não, nề hà vẫn là nghĩ không ra, ngay lúc đang chuẩn bị từ bỏ.
Tầm mắt lơ đãng rơi xuống khung ký lục tìm kiếm, cậu trầm mặc ba giây.
Sau đó đột nhiên hít một hơi.
“Tôi cmn, tôi quên xóa lịch sử di động!!!”
Thương Ngôn không thể tin tưởng nói: “Tôi như thế nào sẽ quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?! Rõ ràng khi vừa mới chết tôi còn có thể chạm được di động, cư nhiên đã quên hủy thi diệt tích!”
Lúc ấy Thương Ngôn chợt biết được tin tức chính mình đã chết đột ngột, lại ngoài ý muốn trói định hệ thống, trong lúc nhất thời lượng tin tức phải tiếp nhận quá lớn, lúc ấy mới xem nhẹ chuyện này.
Trước khi cậu chạy đến lễ truy điệu, đã tùy ý đặt điện thoại ở trong phòng, sau đó liền đi theo hệ thống tới tinh tế, thẳng đến lúc này mới rốt cuộc nhớ tới.
Hệ thống: “...?”
【Liền này? Cũng không phải chuyện gì lớn lao đi.】
Có đôi khi hệ thống hoàn toàn không thể lý giải mạch não của nhân loại.
“Cậu không hiểu,” Thương Ngôn phiền muộn nói:
“Thời buổi này, xem lịch sử là có thể biết sở hữu bí mật của người đó, đặc biệt là những thứ không thể đem ra ngoài ánh sáng, tuyệt đối không thể bị những người khác nhìn thấy.”
“Trước kia tôi thường xuyên cùng bằng hữu nói đùa, chờ trước khi chết nhất định phải xóa sạch sẽ lịch sử điện thoại, để ngừa sau khi chết bị người lôi ra tới, lại lần nữa xã chết. Ai có thể nghĩ đến tôi là chết đột ngột nên hoàn toàn không kịp xóa.”
Hệ thống vẫn là không hiểu.
【Dù sao cậu cũng đã chết, xã không xã chết cũng đâu có liên quan gì, ký chủ đâu có cảm thụ được đâu. Cổ đại hoàng đế đều không sợ bị sách sử ghi nhớ, ký chủ còn sợ một cái di động à?】
Thương Ngôn vô cùng đau đớn: “Tôi muốn giữ trong sạch ở nhân gian.”
“Hy vọng người đọc của tôi không cần có thành thần hacker, cho hấp thụ ánh sáng mấy thứ trong điện thoại của tôi. Để tôi mất mặt ở trước mặt người đọc, không đúng, là toàn thể tác giả giới tiểu thuyết và tất cả độc giả.”
“Tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm bạch nguyệt quang đã chết của họ thôi.”
Thương Ngôn một chút cũng không hy vọng 《Chơi hư thanh lãnh sư tôn》《Sa đọa cao lãnh chi hoa》《Điều gi*o da^ʍ đ*ng Tiên Tôn》《Làm * song t*nh mỹ nhân sư huynh》, cùng với những lịch sử xem các bộ truyện ở Hải Đường cũng bị che chắn thành * * * * * * * này xuất hiện trên hot search.
Mấy thứ này một khi cho hấp thụ ánh sáng, sẽ là hội xã tính tử vong của cậu, còn sẽ bị người đọc của cậu cho vô bookmark.
Ừm, độc giả của cậu đúng thật là có thể làm ra những việc này.