“Đợi chút.”
Thương Ngôn cất cao giọng, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Nguyên lai tôi đã chết đột ngột?!”
“Không đúng, tôi như thế nào sẽ chết đột ngột chứ?” Cậu rất là khó hiểu.
[…]
[Rạng sáng 3, 4 giờ ký chủ mới đi ngủ, có thể chết đột ngột hay không thì trong lòng cậu không hiểu sao?!]
Thương Ngôn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng tôi ngủ đến giữa trưa 12 giờ mới tỉnh, cũng ngủ đủ 8 tiếng, chẳng qua là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nước Mỹ mà thôi.”
[…]
[Nhưng cậu không có đến Mỹ để làm việc và nghỉ ngơi, cái này gọi là âm phủ giờ làm việc và nghỉ ngơi.]
Thương Ngôn ho nhẹ: “Nga.”
Kỳ thật Thương Ngôn cũng biết chính mình là đang cưỡng từ đoạt lí, cậu chỉ là tạm thời còn không có biện pháp để hoàn toàn tiếp thu sự thật chính mình tuổi xuân chết sớm thôi. Ý đồ nói chọc cười để trốn tránh hiện thực thôi.
Cả đời cậu tích đức làm việc thiện.
Đã gõ mõ điện tử.
Chia sẽ Cyber cẩm lý.
Kiên trì Punk dưỡng sinh.
Như thế nào có khả năng tuổi xuân chết sớm chứ?
Vì hấp thu giáo huấn, tranh thủ kiếp sau sống lâu mấy năm, cậu ngẫm lại những hành vi của chính mình lúc còn sống.
Drop truyện, kết truyện không có hậu, tìm nhiều lý do để xin nghỉ.
Tạo vô số áo choàng, đào hố nhưng không lắp hố.
Viết truyện cẩu huyết lôi văn, thả bay tự mình, làm chết mọi người.
Một đêm trước khi qua đời, còn ở trong group tác giả làm càn một phen.
Thương Ngôn: “…”
Được rồi, cậu càng nghĩ lại càng chột dạ, chẳng lẽ là bởi vì trước kia cậu tạo nhiều nghiệp, khiến cho vô số người oán niệm, cho nên mới tuổi xuân chết sớm?
Ai.
Thương Ngôn rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ thầm nếu có thể làm lại, cậu nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người.
Ầy, cậu giống như thật sự có thể sống lại.
Cậu đã nói mà, cậu cả đời hành thiện tích đức, đây điều là cậu nên có được.
Hệ thống kịp thời đánh gãy ý tưởng lung tung rối loạn của cậu.
[Xét thấy địa cầu và tinh tế chủ tinh đã lệch khỏi quỹ đạo quá xa, dân cư cũng quá ít, năng lượng thu thập không đủ, hệ thống sẽ mang theo ký chủ xuyên đến tinh tế.
Nếu ký chủ còn có người không bỏ được, có thể đi đến tạm biệt họ, đương nhiên, bởi vì ký chủ đang ở trạng thái linh hồn, những người khác đều nhìn không thấy ký chủ.]
Thương Ngôn gật đầu, hệ thống còn rất tri kỷ.
Đáng tiếc cha mẹ của cậu mất sớm, thân thích cũng không liên hệ, sau khi trở thành tác giả, mỗi ngày đều phải gõ chữ, cùng bằng hữu ở hiện thực cũng rất phai nhạt.
Quan hệ tốt chỉ có mấy bạn thân là tác giả và các fan độc giả của cậu.
Ngay cả khi chính mình chết đột ngột đều là nhờ bọn họ phát hiện…
“Từ từ…”
Thương Ngôn đột nhiên dừng lại, cậu phát hiện cậu hình như vẫn luôn xem nhẹ một sự kiện.
“Thi thể của tôi đâu??!”
Cái thi thể đẹp trai mê người của cậu đâu?
Linh hồn của Thương Ngôn nhờ có hệ thống năng lượng nên cùng thân thể không có gì khác nhau. Dẫn tới việc Thương Ngôn xém tí nữa là quên luôn sự thật rằng hiện tại cậu chỉ là một linh hồn.
Nếu linh hồn của cậu ở chỗ này, thì thi thể của cậu ở đâu?
Hệ thống trầm mặc.
Thương Ngôn có dự cảm xấu.
[Đại khái, khả năng, có lẽ, đã vào lò hỏa táng.]