Quỷ Vấn

Chương 2: Bạn học Hứa Triết Hằng

3.

Hơn thế nữa, tôi vẫn chưa biết lễ tang mà tôi tham gia là của bạn học nào. Với những người bạn học chung ba năm cấp ba với tôi, điều tiếc nuối nhất là lúc ấy tôi…

Thậm chí đến giờ tôi vẫn không nhớ rõ tên của mọi người, ngoại trừ những học sinh cá biệt mà tôi khá ấn tượng.

Trong số đó có một nam sinh tôi rất ấn tượng tên là Hứa Triết Hằng, thành tích học tập không tệ, nhưng tính cách của cậu quá quái gở và thâm sâu, cậu còn hơi thần kinh bẩm sinh nữa.

Nhớ lại, lúc các bạn học đang đùa giỡn thì vô ý đυ.ng phải sách của gã, mấy tên nam sinh đó cảm thấy có lỗi nên đã nhặt sách lên giúp cậu, lúc đưa qua, một tên bị cậu dùng góc sách đập vào trán, một tên bị đấm vào khóe mắt, còn một tên khác thì bị đấm vào mũi.

Quan trọng nhất là suốt cả quá trình cậu không nói một lời, khuôn mặt không cảm xúc, sau khi đánh xong, cậu nhặt từng cuốn sách về rồi tỏ vẻ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau khi tôi thấy được khung cảnh ấy, tôi lập tức liệt cậu vào danh sách đối tượng không nên giao thiệp nhất.

4.

Lúc về đến nhà, bầu trời đã gần hoàng hôn, mặt trời lặn dần về phía Tây, không biết con chim nào vẫn kêu to, phía chân trời có vẻ hoang vắng.

Mẹ tôi đang đứng trong sân, mẹ gỡ từng giá lạp xưởng xuống và cất vào trong chiếc rổ nhỏ.

Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, bà hơi sửng sốt rồi quay đầu nhìn qua, vẻ mặt lập tức ngạc nhiên và vui vẻ, nhưng bà lại oán giận nói: “Aiza thằng nhóc này! Sao bảo về mà về ngay rồi… Gọi điện cho mẹ sớm một chút cũng được mà!”

Dứt lời, bà rời khỏi chiếc ghế nhỏ và lau tay vào tạp dề: “Mẹ đi nấu cơm, con muốn ăn thịt kho không? Hôm qua gà sau vườn mới đẻ trứng nên hôm nay mẹ luộc cho con luôn…”

Bà lải nhải, vốn không cho tôi cơ hội nói chen vào.

Tôi mỉm cười: “Tùy mẹ, mẹ làm cái gì con cũng ăn.”

5.

“Ăn nhiều một chút! Con xem, con sinh sống thế nào mà gầy vậy? Con vốn đã gầy rồi, giờ gầy nữa là Lâm Lâm không thích nữa đâu…” Mẹ vừa gắp thức ăn cho tôi vừa nhắc nhở.

Trái tim của tôi đập thình thịch, quả nhiên vừa nhắc đến Lâm Lâm là bà lập tức hăng say: “Đúng rồi! Sao Lâm Lâm không đi cùng con?”

“Mẹ.” Tôi gọi mẹ: “Con chia tay với Lâm Lâm rồi.”

“Cái gì cơ?!” Bà hoảng hốt: “Sao lại thế?! Có phải con đã làm chuyện gì hỗn trướng không!?”

“Đương nhiên không phải.” Chỉ là con không cứng được với phụ nữ thôi.

Nhưng đương nhiên tôi không thể nói câu ấy ra.

Tôi hơi cười khổ: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh, con trai mẹ là kiểu người như thế sao? Chỉ là bọn con không hợp nhau thôi.”

“Gì mà không hợp nhau chứ!” Mẹ đập chiếc đũa xuống bàn: “Lâm Lâm là cô gái tốt biết bao nhiêu! Nếu không hợp nhau thì lúc trước các con ở bên nhau làm gì chứ!”

Tôi vẫn chưa biết nên nói như thế nào thì sau đó bà nói tiếp: “Trước đây tháng nào Lâm Lâm cũng gửi tiền cho mẹ! Mẹ đã coi nó là con dâu chính thức rồi! Mẹ mới bảo sao tháng này không có, hóa ra các con đã chia tay! Mẹ mặc kệ, con mau theo đuổi lại Lâm Lâm cho mẹ!”

“... Lâm Lâm gửi tiền cho mẹ?” Tôi ngơ ngác hỏi lại một câu: “Nhưng ba tháng trước bọn con chia tay rồi…”