Truyền thuyết kể rằng vào lúc chết, cuộc sống sẽ diễn ra như một chiếc đèn l*иg kéo quân, cảnh tượng cuối cùng sẽ là nỗi ám ảnh quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Về vấn đề này, quan điểm của Văn Tiêu là: Tin đồn hại người.
Bởi vì sau vụ tai nạn ô tô, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là một chiếc bánh gato. Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của anh, nên anh đã đặt biệt dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để mua một chiếc bánh sinh nhật cực lớn - 10 inch!
Chiếc bánh cùng với anh bị hất văng, rơi xuống một vũng nước lớn trên mặt đất, đáng tiếc chủ tiệm bánh đã đặc biệt làm cho anh một chiếc bánh hình con ếch nổi tiếng trên mạng, anh còn chưa chấm mυ'ŧ được miếng nào huhuhu.
Chấp niệm của anh không cũng hẳn là người ếch!
Nhưng mà chiếc bánh kia thực sự là một điều đáng tiếc.
Văn Tiêu tiếc nuối cố gắng nhắm mắt lại. Anh sợ ma, truyền thuyết nói người không chịu yên nghỉ sẽ biến thành ác quỷ lang thang khắp thế giới.
Cho dù có chết, Văn Tiêu cũng không muốn trở thành dáng vẻ mà mình ghét.
Cũng không biết đã bao lâu rồi.
"Truyền thuyết quả nhiên đều là giả!”
Một tia linh hồn màu sáng bay lơ lửng trên cành cây, giận dữ chửi rủa.
Tâm trạng của Văn Tiêu hiện giờ giống như một chiếc bánh ếch vỡ, nhìn thì rất tệ, nhưng thực ra... Là cực kỳ tệ.
Ngoài việc biến thành bộ dạng khó chịu nhất, còn có một điều khác khiến Văn Tiêu càng thêm đau đầu: Anh xuyên qua rồi.
Sau khi trở thành ma anh lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mới ghê chứ.
Loại văn này kết hợp ba yếu tố: Cái chết trong hiện thực, xuyên qua, bước vào tiểu thuyết, nhất định sẽ dấn thân vào con đường đã định sẵn trước.
Văn Tiêu thông thạo văn chương trên mạng nheo mắt lại, sự thật chỉ có một, kịch bản đã viết xong từ lâu.
Trong kịch bản: Vả mặt nhân vật chính, trở thành Long Ngạo Thiên thực sự.
Nhưng thật đáng tiếc, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này đã hoàn thành tất cả các quá trình thăng cấp, đánh quái và đạt đến đỉnh cao nhân sinh, thế giới mà anh xuyên qua hiện tại là phần tiếp theo của cuốn tiểu thuyết.
Mở đầu phần tiếp theo, nhân vật chính đã trở thành đệ nhất thiên hạ, thu nhận thú cưỡi, sau đó… Sau đó tác giả vẫn chưa cập nhật chương tiếp theo.
Nếu muốn hỏi Văn Tiêu vì sao anh biết đây là thế giới của phần tiếp theo, bởi vì có thú cưỡi bị nhân vật chính nằm dưới gốc cây lấy đi, tác giả từng dùng hàng trăm từ để miêu tả dáng vẻ của thú cưỡi. Nói tóm lại, đó là một con trăn màu trắng bạc rất đẹp trai. .
Bạn muốn hỏi vì sau Văn Tiêu biết đây là thế giới của phần tiếp theo á? Bởi vì con vật nằm dưới gốc cây được nhân vật chính thu làm thú cưỡi, đã từng được tác giả dùng mấy trăm chữ để miêu tả dáng vẻ của nó. Nói tóm lại, đó là một con mãng xà màu trắng bạc rất đẹp trai.
Văn Tiêu khi đó thậm chí còn để lại bình luận phẫn nộ: Dù đẹp trai đến đâu thì nó cũng chỉ là một con thú, sao có thể chong xáng như vậy? ! ! !
Ba dấu chấm than thể hiện sự tức giận của anh đối với tác giả thủy văn.
Tác giả đáp lại rất uyển chuyển: Hôn nhẹ, tiếp tục đọc nhé, có lẽ nó còn nhân tính hơn bạn đấy.
Văn Tiêu tức giận, tác giả là mắng anh không phải người đây mà!
Phải phản dame, phản dame, phản dame
Nhưng mà, xét tình hình hiện tại, việc phản dame đã bất khả thi rồi, anh thật sự không còn là một con người nữa.
Về phần tại sao Văn Tiêu chắc chắn thứ anh lấy được không phải kịch bản Qidian* của nam chính, đó là bởi vì linh hồn của anh sắp tiêu tán, muốn sống sót thì chỉ còn một con đường đó là: Chiếm lấy thú cưỡi của nam chính.
*Qidian: một cổng thông tin văn học nguyên bản và đọc văn học trong nước ở Trung Quốc, trực thuộc Tập đoàn Văn học Trung Quốc, được thành lập vào tháng 5 năm 2002 và có trụ sở chính tại Thượng Hải.
Thử hỏi có nam chính nào là súc sinh chứ hả!
Chết, hoặc trở thành một con vật, tất nhiên... Ham muốn sống sót khiến Văn Tiêu từ bỏ việc làm người, à không, trở thành một con ma. Anh nhảy từ trên cành cây xuống, nhẹ nhàng nhập vào cơ thể thú cưỡi. .
Sinh nhật thứ mười tám của người khác: Trở thành người lớn.
Sinh nhật thứ mười tám của Văn Tiêu: Hóa quỷ, hóa thú.
Âu kay, đây quả là một ngày toẹt cmn zời và gấc “chiu”.