Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 10: Về thư viện

TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ LaiNGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)EDITOR: YUMIAO

*Hời ơi edit xong chap9 tui đỏ mặt luôn mấy ní ơi, ai mà có dè:)))

____________________________

Tận đáy lòng Ngụy Mẫn cũng không muốn vừa "Ăn" xong kéo quần lên ngày hôm sau lại rời đi không nhận người, nhưng năm ngày nghỉ phép đã sớm kết thúc.

Sáng sớm trời vẫn còn đen Ngụy Mẫn đã thức dậy, nàng tay chân nhẹ nhàng mặc xong quần áo, cầm góc chăn của A Nguyễn chỉnh lại cho ngay ngắn.

Dựa vào ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ chiếu vào, Ngụy Mẫn có thể nhìn thấy A Nguyễn dùi vào trong chăn ngủ say sưa, nửa khuôn mặt chôn trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu.

Ngụy Mẫn chống cánh tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài, vào trong viện múc một xô nước rửa mặt, nước lạnh lẽo tới nỗi làm cả người run rẩy, nhưng lại tỉnh táo hơn không ít.

Múc hai muỗng nước lạnh đổ vào trong nồi, Ngụy Mẫn sờ lấy một cái trứng từ trong rổ trứng gà mà phu tử đã cho kia bỏ vào trong nước, lại lấy vỉ hấp nóng mấy cái bánh ngô.

Trời còn chưa sáng, trong phòng cũng không đốt đèn, Ngụy Mẫn ngồi ở trên bệ bếp trước nhóm lửa, nhìn củi cháy vang lên tách tách dưới đáy nồi, trong lòng đang tính toán cuộc sống sau này nên sống như thế nào.

Nàng hiện giờ cũng đã có gia đình riêng, tất nhiên không thể lại để tỷ tỷ nuôi mình, mà A Nguyễn lại gầy như vậy, nàng cũng không nỡ để hắn làm việc gì.

Bản thân mình hiện giờ tuy rằng vẫn còn đang đọc sách trong thư viện, nhưng thật ra cũng có thể tìm vài công việc khác kiếm chút tiền lẻ.

Lúa trong đất đã gieo, chờ tới thời điểm thu hoạch để lại chút tiền để thi hương, còn lại thì để trong nhà dùng, nếu có thể có dư lại thì mua chút vải dệt cho A Nguyễn hai bộ quần áo mới.

Hắn gả cho mình cũng không đòi hỏi bất cứ thứ gì, vì vậy nàng muốn lấy hết khả năng của mình đối xử với hắn thật tốt, càng ngày càng tốt hơn.

Lửa dưới đáy nồi cháy rất to, trong chốc lát nước đã sôi, cách nắp nồi cũng có thể nghe được tiếng trứng gà trong nồi nước ùng ục quay cuồng.

Ngụy Mẫn lấy củi dưới đáy nồi ra để chỉnh lửa nhỏ lại chút, lại thêm mấy nhánh củi nhỏ vào, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng.

Ngụy Mẫn rửa sạch tay, vén rèm lên đi vào buồng trong, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng kêu A Nguyễn.

Nếu là ngày thường thì lúc này A Nguyễn đã tỉnh rồi, nhưng tối hôm qua lăn lộn có chút muộn, cơ thể cũng có chút mệt nên ngủ một giấc đã ngủ đến bây giờ.

Nghe thấy Ngụy Mẫn gọi mình, A Nguyễn mơ mơ màng màng động đậy, lăn qua lộn lại mới đưa cái đầu lông xù xù từ trong ổ chăn lộ ra ngoài, gian nan mở mắt ra nhìn nàng.

Ngụy Mẫn thấy A Nguyễn mệt mỏi tới vậy thì cúi đầu hôn hôn mí mắt hắn, để hắn nhắm mắt lại nghe mình nói chuyện, "Hôm nay ta phải trở về thư viện rồi."

Ngụy Mẫn lời này vừa mới nói xong thì thấy A Nguyễn ngẩn ra một chút, sau đó giãy giụa nửa ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng, phản ứng có chút ngốc.

—— sao lại, sao lại muốn đi vậy?

Ngụy Mẫn nhìn ra nghi hoặc của hắn, nói: "Ta xin phu tử năm ngày nghỉ phép, hôm qua đã chậm mất một ngày, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải quay lại."

A Nguyễn mím đôi môi khô khốc, rũ xuống đôi mắt khẽ gật đầu, sau đó duỗi tay xốc chăn lên rời giường, cùng Ngụy Mẫn khoa tay múa chân một lần động tác ăn cơm.

—— ta đi nấu cơm cho nàng.

Ngụy Mẫn duỗi tay một phen ấn A Nguyễn trở lại giường, kéo chăn qua đắp lên người hắn, "Trời vẫn còn sớm mà, chàng ngủ thêm một lát đi. Cơm ta làm xong rồi, còn đang hâm nóng đó, chờ khi chàng rời giường thì nhớ múc nước ấm trong nồi ra rửa mặt nha."

Ngụy Mẫn sờ sờ khuôn mặt nóng hầm hập của A Nguyễn, ôn nhu nói: "Chàng ở nhà phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, nếu thiếu thứ gì cứ nói với đại tỷ, đừng để mình chịu khổ."

A Nguyễn nhấp nhấp cánh môi màu nhạt, vươn tay từ trong chăn ra, vuốt lên mu bàn tay Ngụy Mẫn, dùng gương mặt cọ cọ lòng bàn tay nàng.

Đáy lòng Ngụy Mẫn một mảnh mềm mại, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên nhu hòa, dùng ngón tay cái vuốt ve mặt A Nguyễn, thấp giọng nói: "Một tháng sau là ta được nghỉ rồi, chàng ở nhà chờ ta quay về nha."

Trong thư viện cũng có không ít học sinh không ở trong thư viện, nhưng nhà bọn họ đều ở trong huyện, đường đi qua lại rất gần.

Nếu Ngụy Mẫn không ở thư viện, mỗi ngày phải đi mất hai canh giờ đi đường. Hơn nữa lúc trước nàng ở cùng tỷ tỷ tỷ phu, ở trong nhà cũng không có phương tiện đi lại, cho nên Ngụy Mẫn dứt khoát ở lại thư viện.

Thư viện Lạc vũ mỗi tháng cho học sinh ba ngày nghỉ để về nhà, thăm người thân cũng được nghỉ ngơi cũng thế, mỗi tháng cũng chỉ có ba ngày nghỉ như vậy.

Ngụy Mẫn nghĩ đến mình bỏ lại phu lang mới vừa thành thân, vừa đi đã đi một tháng, trong lòng tức khắc có chút hụt hẫng, không nỡ lạ kì.

Trong lòng A Nguyễn cũng không chịu nổi, nhưng hắn miễn cưỡng làm gương mặt tươi cười để cho Thê Chủ yên tâm, tránh để nàng một bên đọc sách một bên còn phải lo lắng cho mình.

Trước khi Ngụy Mẫn đi, cuối cùng cũng không nhịn được cúi đầu hôn lên khóe môi A Nguyễn, ngậm lấy cánh môi hắn hung hăng hôn một lát, mãi đến khi đôi môi nhợt nhạt của A Nguyễn bị nhuộm lên một màu sắc tươi tắn ướŧ áŧ mới lưu luyến buông ra.

Cánh tay A Nguyễn không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ Ngụy Mẫn, chờ khi cánh môi hai người tách ra thì hắn vẫn chưa không lấy lại được tinh thần, ánh mắt mông lung nhìn Thê Chủ trước mặt.

Ngụy Mẫn biết không thể hôn nữa, nếu không nhất định sẽ nhịn không được. Nàng giơ tay lau đi chút nước trên khóe miệng A Nguyễn, nói: "Ta đi đây, chàng lại ngủ thêm một lát."

A Nguyễn ngơ ngẩn buông cánh tay đang ôm cổ Ngụy Mẫn ra, thấy Thê Chủ phải đi, lập tức lăn một vòng ngồi dậy trên giường nhìn bóng dáng của nàng rời đi, du͙© vọиɠ mông lung trong đôi mắt chậm rãi rút đi, một tầng nước mỏng dần dâng lên.

Mũi A Nguyễn vừa nóng vừa xót, cúi đầu ôm chăn trong lòng ngực, nhịn một hồi lâu, đôi mắt không biết cố gắng cuối cùng vẫn là chảy xuống một hàng nước mắt.

Cảm xúc không ngừng quanh quẩn trong lòng như muốn thoát ra ngoài.

A Nguyễn cắn môi, tự thuyết phục bản thân mình.

Thê Chủ là người phải làm chuyện lớn, sao có thể vì nhi nữ tình trường mà làm chậm trễ việc học? Nếu mình ra ngoài tiễn nàng, làm lỡ thời gian Thê Chủ về thư viện, nhất định sẽ chọc phu tử không vui.

Những đạo lý này A Nguyễn đều hiểu, nhưng trong lòng hắn vẫn là khó chịu.

A Nguyễn dứt khoát nằm lên trên giường, một tay kéo chăn qua che đầu mình lại. Trong chăn còn vươn lại mùi hương vào độ ấm trên người Thê Chủ.

Ngụy Mẫn cầm hai cái bánh ngô trong nồi ra, bẻ từng cái, bỏ vào bên trong chút dưa muối, cứ như vậy vừa đi vừa ăn.

Đường đi từ Thanh Hòa thôn tới trong huyện không tính là khó đi, trừ khi ngày mưa xe lừa bị trơn thì mới có vẻ lầy lội chật vật, ngày thường không mưa thì lại rất bình thản.

Thời điểm Ngụy Mẫn quay trở lại thư viện bánh ngô trong tay đã sớm ăn hết, nàng bước vào trong sân, cất tay nải vào trong phòng.

Nàng tới khá sớm, ba người trong phòng lúc này vừa mới lên, nhìn đến Ngụy Mẫn trở về còn hơi sửng sốt một chút, "Ta còn tưởng rằng ngươi không quay lại nữa chứ."

"Nhà ngươi có chuyện gì vậy? Sao đi một lần lại đi nhiều ngày như vậy." Một người khác ở vừa rửa mặt vừa ngơ ngác hỏi nàng, "Là chuyện tốt gì vậy, nói ra để chúng ta cùng vui vẻ chút đi."

Ngụy Mẫn còn phải đi báo cáo với phu tử một tiếng mình đã quay lại, liền thuận miệng có lệ nói: "Cũng không có chuyện gì."

Ba người trong phòng cùng với nàng ngoài nóng trong lạnh*, phàm là có chút việc nhỏ gì đều sẽ truyền cho toàn bộ thư viện đều biết. Ngụy Mẫn không thích lấy mình ra làm đề tài câu chuyện của người khác, cũng lười kể tỉ mỉ cho bọn họ nghe.

*Nguyên văn là "mạo hợp ý ly": nghĩa đại khái là bên ngoài thì có vẻ hòa thuận nhưng bên trong thì đấu đá kiêng kị lẫn nhau (mình đã tìm tục ngữ nhưng tìm không ra, bạn nào biết thì chỉ mình với, mình cảm ơn)

Ngụy Mẫn nhìn thấy Vệ phu tử thì giải thích một chút nguyên nhân mình về trể, phu tử đã biết thì vỗ vỗ cánh tay kêu nàng quay trở về.

......

Lúc A Nguyễn ngủ dậy lần nữa trời đã sáng hoàn toàn.

A Nguyễn ngồi yên trên giường một lát thì dậy. Thê Chủ để lại nước ấm cho hắn, nếu lười thêm lát nữa thì chỉ sợ nước cũng đã nguội mất rồi.

A Nguyễn đi đến bệ bếp đi nhìn thoáng qua đáy nồi, lửa có vẻ mới tắt không bao lâu, bên trên bệ bếp sạch sẽ, củi lửa cũng được xếp qua một bên trên mặt đất, nghĩ có lẽ là Ngụy Mẫn sợ tia lửa dưới đáy nồi bắn ra bắt vào củi khô.

Ngụy Mẫn để lại cho hắn ba cái bánh bột bắp cùng một đĩa dưa muối trong nồi, A Nguyễn đem vỉ hấp mang ra ngoài thì thấy trong nồi nước ấm còn có một cái trứng luộc.

Ý cười trên mặt A Nguyễn nhịn không được hiện ra, lấy trứng gà vớt ra ngoài đặt vào trong lòng bàn tay, không nỡ ăn.

A Nguyễn bên này vừa ăn xong cơm sáng thì thấy Tôn thị mang theo Ngụy Lạc tới tìm hắn nói chuyện.

Nghĩ có lẽ là ý của Ngụy Liên, sợ Ngụy Mẫn đi rồi A Nguyễn không quen, để phu lang mình đến đây ở cùng hắn.

Hai người dọn ghế đẩu ra ngoài, vừa phơi nắng vừa làm việc, còn Ngụy Lạc ngồi xổm trong viện tự mình chơi, không ồn cũng không nháo.

Trong tay Tôn thị cầm chính là đôi giày chuẩn bị làm cho Ngụy Liên.

A Nguyễn lúc trước ở Trương gia, việc gì cũng đều là hắn làm, tất nhiên sẽ biết rất nhiều, hàng xóm thấy hắn khéo tay còn dạy hắn không ít loại kiểu dáng thêu vá.

A Nguyễn nhìn đế giày trong tay Tôn thị tâm tư không khỏi run lên. Mùa thu Thê Chủ muốn thi hương, nếu thi đậu cử nhân sợ là còn phải vào kinh thành để thi.

A Nguyễn chưa tới tư thục, cũng chưa từng đọc qua sách, cũng không biết rõ phải thi như thế nào, nhưng vẫn có chuyện hắn biết, nếu vào kinh thành thi sợ là phải dùng không ít tiền.

Tiền trong nhà hiện tại Ngụy Mẫn đều giao cho A Nguyễn bảo quản, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu hằng ngày, nếu muốn vào kinh thành sợ là không đủ.

A Nguyễn giơ tay khoa tay múa chân hỏi Tôn thị gần đây có nhà nào muốn thuê người vá áo thêu khăn tay hay không.

Tôn thị cũng không hiểu ngôn ngữ của người câm, A Nguyễn cùng hắn khoa tay múa chân hơn nửa ngày, mới đoán ra ý nghĩa đại khái.

Biết A Nguyễn muốn kiếm chút tiền trợ cấp gia đình, Tôn thị liền để tâm thay hắn.

Bản thân Tôn thị may vá chẳng ra gì, ngày thường làm chút quần áo cho nữ nhân và nhi tử nhà mình thôi, nếu muốn đi chợ bán thì vẫn là có chút ngượng tay. Cũng vì vậy khi đi chợ hắn cũng không quá lưu ý những người buôn bán khăn tay trong thôn.

Hiện giờ phí tâm tư hỏi thăm thì cũng thật sự giúp A Nguyễn tìm được.

Lý thị đầu thôn là người thêu khăn tay, hắn thêu rồi đưa cho Thê Chủ lên chợ bán.

Lúc Tôn thị và A Nguyễn tìm được Lý thị, Lý thị trước tiên kiểm tra kĩ năng thêu thùa của A Nguyễn, thấy đồ hắn thêu đúng là không tệ thì mới nhận hắn.

Khăn tay cũng không phải thứ đồ có thể kiếm tiền gì, Lý thị trả tiền cho A Nguyễn tất nhiên không nhiều lắm. Khăn tay căn cứ vào công thêu mà đưa tiền, thêu càng tinh tế càng tinh xảo, tiền được trả sẽ càng nhiều.

A Nguyễn tính toán, tiền công thêu một cái khăn tay đúng là không nhiều lắm, nhưng thêu nhiều chút, ít nhiều vẫn là có thể để dành được chút tiền.

Tôn thị dặn dò A Nguyễn thứ này thêu ban ngày là được, buổi tối nhưng đừng động vào kim chỉ, tránh để hại đến mắt.

A Nguyễn ngoài mặt đồng ý, chờ đến tối đóng cửa trong nhà chỉ có một mình hắn, vẫn là nhịn không được lấy kim chỉ ra.

Trong phòng an tĩnh chỉ có âm thanh của ngọn đèn bấc phát ra, A Nguyễn ngồi bên cạnh bàn, lúc thêu cũng thường xuyên phát ngốc, nghĩ tới Thê Chủ không biết bây giờ đang làm gì, không biết đã ngủ chưa.

A Nguyễn nhớ Ngụy Mẫn, Ngụy Mẫn trong thư viện sao có thể không nhớ A Nguyễn được cơ chứ.

Ban đêm sau khi thổi đèn, Ngụy Mẫn nằm ở trên giường chậm chạp mãi không ngủ được, cuối cùng bị tiếng ngáy của bạn cùng phòng ồn đến nỗi xoay người vào trong, lúc này lại đem gối đầu giường coi như là A Nguyễn ôm vào trong ngực mới có thể ngủ được.

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Ngụy Mẫn: Ta nhớ chàng, cũng muốn làm loại chuyện đó nữa ovo

A Nguyễn:...... Vậy nàng vẫn là đừng nhớ ta

Ngụy Mẫn: Vừa mới chia xa A Nguyễn chàng đã thay đổi rồi QAQ

A Nguyễn: Nàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là sợ không xuống nổi giường mà thôi

Ngụy Mẫn: _(:зゝ∠)_