Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 7: Chuyện cũ năm xưa

TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ Lai

NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)

EDITOR: YUMIAO

Bão chap nhẹ nhàng tình cảm thôi chứ hàng tồn ko còn nhiều nữa, hiccc🥲

_________________

Ngụy Liên suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Chàng mê sảng nói bừa gì vậy? Chuyện này thì liên quan gì đến đại nhi tử Trần gia?"

Tôn thị nghe vậy cười lạnh, mắt liếc xéo nàng, "Nàng lúc trước cưới ta là cam tâm tình nguyện hay là do lệnh của phụ mẫu nàng chẳng lẽ không biết sao? Trong lòng nàng có ai nàng không biết chắc? Thành thân 6 năm qua, nàng ngoại trừ quan tâm cha mẹ nàng thì là muội muội tú tài kia của nàng, nàng có từng đặt ta ở trong lòng chưa?"

Tôn thị lấy tay chọc vào tim mình, trong ánh mắt mơ hồ gắt gao nhìn Ngụy Liên, "Chổ này của ta cũng là thịt, nó cũng biết đau......

Lúc trước khi nàng thành thân với ta, lúc nhà nàng tìm người tới làm mai ta vừa nhìn thoáng qua đã thích nàng, nói với người trong nhà đừng lấy sính lễ gì nhiều, nàng có biết bởi vì chuyện này ta ở nhà cha mẹ chịu bao nhiêu khổ không? Nương lúc ấy tức giận lấy gậy muốn đánh ta, nói nuôi ta nhiều năm như vậy đều uổng công vô ích......

Thành thân nhiều năm như vậy đến bây giờ Lạc Nhi cũng đã có rồi nhưng ta vẫn không dám về nhà mẹ đẻ, nàng cho rằng là ta không muốn về sao? Nàng đã từng hỏi ta chưa? Chưa từng, nàng chưa hỏi qua một lần nào."

Tay Tôn thị run rẩy, hắn muốn mạnh mẽ ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống, "Khi cha nàng bệnh nặng, trong nhà không có tiền chữa bệnh, lão nhân gia không muốn dùng tiền của A Mẫn đọc sách, là ta, là ta đã bán đi hai kiện trang sức duy nhất của mình để mua thuốc......

Sau đó cần có tiền để lo liệu tang sự cho cha nàng, ta bất đắc dĩ mới dùng tiền đọc sách của A Mẫn....... Chuyện bán trang sức ta sợ nàng nghe xong sẽ khó chịu, một lần cũng chưa từng nhắc tới, nàng cho rằng ta lo cho cái nhà này rất dễ dàng sao?

Nàng cho rằng ta không thích đeo trang sức, không thích những thứ son phấn kia sao? Nhưng muội muội nàng cần phải đọc sách, trong nhà cần phải tiêu dùng, làm gì có tiền dư dả để mua mấy thứ đó......"

Cuối cùng nước mắt vẫn chảy xuống, "A Mẫn nếu vẫn không thành gia chẳng lẽ nàng muốn nuôi nó cả đời sao? Nó là muội muội ruột của nàng, vậy ta và Lạc Nhi thì sao? Lạc Nhi cũng đã 4 tuổi rồi, chẳng lẽ còn phải ở cùng chúng ta đến năm mười lăm tuổi? Nàng cho rằng tại sao ta lại muốn có thêm nữ nhi? Còn không phải muốn cho nhà lão Ngụy nàng có người nối dõi sao?!

Nếu trong nhà có tiền, nàng cho rằng ta muốn cưới cho Ngụy Mẫn một người câm sao? Ta thừa nhận ta ghen tị, ta ghen tị nàng thương Ngụy Mẫn, ta sợ nếu nó không thành thân không dọn ra ngoài nàng sẽ nuôi nó cả đời!"

Tay đặt trên đùi Ngụy Liên không biết là bởi vì nước mắt trên mặt Tôn thị hay là do những lời hắn vừa nói sớm đã nắm chặt thành quyền, giọng nói của nàng khàn khàn không rõ, "Chàng hận ta, sao lại không nói với ta...... A Mẫn cũng không làm sai điều gì, sao chàng lại có thể......" Sao có thể để nàng cưới một người câm được chứ.

"Sao ta lại không thể để nàng cưới một người câm? Nương của nàng còn có thể vì sính lễ nhà ta ít mà để nàng cưới ta, sao ta lại không thể vì Trương gia muốn tiền ít mà để Ngụy Mẫn cưới A Nguyễn hả?"

Trong đôi mắt Tôn thị mang theo vài phần tự giễu, nhìn về phía Ngụy Liên, "Lúc ấy người nàng thích rõ ràng là đại nhi tử Trần gia, nhưng Trần gia mắt cao hơn đỉnh đầu đòi sính lễ cũng cao, vừa hay ta hèn mọn cầu xin cha mẹ ta đừng làm khó dễ nàng...... Cha ta thương ta, cho ta tùy hứng một lần cuối cùng, cũng chỉ còn một lần cuối cùng đó mà thôi......"

"Ngụy Liên, ta gả cho nàng nhiều năm như vậy, chẳng sợ sống một cuộc sống khổ sở, ta có từng ghét bỏ nàng lần nào chưa?" Tôn thị rũ mắt cười khổ, che đi chua xót đau khổ trong đôi mắt, "Nàng cảm thấy ta sống quá chi li tính toán, không phóng khoáng, nhưng nếu không tính toán tỉ mỉ, cái nhà này phải sống như thế nào đây?"

"Dù ta không ôn nhu săn sóc bằng đại nhi tử Trần gia, nhưng lòng yêu thích của ta đối với nàng chưa từng thua kém bất kì ai...... Từ khi sinh Lạc Nhi ngươi nói chuyện càng ngày càng ít, nàng là ghét bỏ ta không thể sinh nữ nhi nên hối hận vì đã cưới ta sao?"

Tôn thị hơi hơi ngửa đầu chậm rãi thở dài một hơi, chặn lại đôi tay đang run rẩy của mình, khóe miệng miễn cưỡng cười, giọng nói mang theo vẻ chua xót chính hắn cũng không nhận ra, dùng hết sức lực để nói với vẻ bình thường: "Nếu hôm nay đã nói tới đây rồi, vậy thì chuyện gì cũng nên nói rõ một chút.

Nàng nói đi, nếu không chuyện này canh cánh mãi trong lòng ta mãi mãi cũng không thể bỏ xuống được, ta thà rằng hôm nay nghe một đáp án chính xác cũng không muốn phải sống như vậy nữa."

Tôn thị không muốn nhìn sắc mặt của Ngụy Liên, cũng không chú ý tới người Thê Chủ bởi vì câu nói bâng quơ nhẹ nhàng của hắn, cả người hơi ngẩn ra một chút.

"Chàng đây là...... Muốn hòa li với ta?" Ngụy Liên gắt gao đè đôi bàn tay phát run của mình xuống đầu gối, bình tĩnh nhìn đỉnh đầu của Tôn thị.

Hai người trầm mặc, cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, bóng hình nhỏ nhắn của Ngụy Lạc xuất hiện trước cửa.

Dưới ánh mắt hoảng hốt của hai người, Ngụy Lạc mặt đầy nước mắt chạy đến cạnh giường, ôm lấy cánh tay Ngụy Liên khóc ròng nói: "Nương ơi, cha làm sai thì A Lạc thay cha đi xin lỗi dì nhỏ được không? Người đừng giận cha nữa, đừng hòa li mà, A Lạc không muốn làm đứa trẻ không cha không mẹ đâu....."

Thấy dáng vẻ này của nhi tử Ngụy Liên đã biết vừa rồi hắn đứng ở cửa đã nghe không ít, nhìn Tôn thị trộm lau nước mắt, Ngụy Liên thu hồi tầm mắt duỗi tay sờ sờ đầu của Ngụy Lạc, giọng nói nhẹ nhàng: "A Lạc nghe nhầm rồi, cha và nương sẽ không hòa li, vĩnh viễn cũng không."

Lời này của nàng nhẹ nhàng lại kiên định, không biết là muốn nói cho Ngụy Lạc cùng Tôn thị nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

Ngụy Lạc tuy tuổi còn nhỏ nhưng không dễ gạt, hắn tất nhiên không tin lời Ngụy Liên nói.

Tôn thị lau khô nước mắt trên mặt, đôi mắt tuy hồng, nhưng vẫn gượng cười, nói với nhi tử: "Cha sẽ không bỏ rơi A Lạc đâu."

Ngụy Lạc nghe được câu bảo đảm này mới xem như được dỗ dành, hai mắt Ngụy Liên khẽ run lên, bàn tay bên hông siết ngày càng chặt.

Ngụy Lạc sợ cha mẹ hòa li quấn lấy muốn ngủ cùng một giường, nằm ở giữa hai người, hai tay mỗi tay ôm một người.

Ngụy Liên biết Tôn thị còn chưa ngủ, nhưng hai người ngầm hiểu đều không mở miệng nói chuyện nữa.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhi tử truyền ra, Ngụy Liên mới nhìn màn giường, hạ giọng nói: "Ta chưa từng thích Trần Tư, chỉ là nhi tử Trần gia và ta tuổi tác tương đương hai nhà lại gần, truyền ra những lời kia, mới bị người ta hiểu lầm bọn ta là đôi thanh mai trúc mã thôi. Hơn nữa ta cưới chàng, cũng không phải bởi vì nhà chàng đòi sính lễ ít......"

Mà là lần đầu tiên gặp mặt khi nàng nhìn về phía thiếu niên kia, đôi mắt cứ như phát sáng vậy, nụ cười tươi đẹp như vậy, nàng chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy trong lòng như bị người ta khều một cái, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nàng biết Tôn thị và Trần gia luôn luôn không ưa nhau, nhưng không nhờ tới thì ra nguyên nhân lại có liên quan đến mình.

"Ta chưa từng trách chàng không sinh được nữ nhi," Ngụy Liên cơ hồ không chút do dự, giữa lựa chọn không quen nói những lời này và việc để phu lang tiếp tục hiểu lầm muốn li hôn với nàng, nàng nằm nghiêng về phía hắn, cánh tay vòng qua người Ngụy Lạc, đặt tay lên mu bàn tay của Tôn thị, nắm lấy tay hắn gói gọn trong lòng bàn tay mình, nói: "Ta thích trẻ con, nhưng ta càng không nỡ để chàng chịu khổ hơn......"

"Khi chàng sinh A Lạc phụ thân bệnh nặng, khi đó trong nhà cần tiền, nghèo đến nỗi không mời được ông đỡ......"

Nói tới đây Ngụy Liên theo bản năng nắm chặt tay Tôn thị, nửa ngày sau mới nói: "Lúc ấy quá hung hiểm, ta không dám để chàng trải qua thêm một lần nào nữa."

Không phải không muốn, mà là không dám.

Nàng sợ, sợ Tôn thị sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mặc kệ nàng có gọi hắn như thế nào hắn cũng không trả lời.

Cái loại cảm giác sợ hãi này, một lần là đủ rồi.

Nghe nàng nói như vậy, Tôn thị cũng nghĩ tới, lúc ấy tiền trong nhà tiền đều đưa cho cha Ngụy Liên chữa bệnh, mình lại sắp lâm bồn, không nỡ bỏ tiền mời ông đỡ, chỉ nghĩ rằng khi sinh mình nhà nghèo cũng đâu có ai đỡ đẻ.

Nhưng không nghĩ tới lại nguy hiểm đến vậy, đầu A Lạc cứ chậm chạp không chịu ra, hắn cũng thiếu chút nữa vì vậy mà một xác hai mạng......

Nhớ tới cái cảm giác sắp chết đó, trong lòng Tôn thị cũng trở nên căng thẳng, tuy rằng đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn rất sợ lại phải bước một chân vào quỷ môn quan.

Cảm giác được ngón tay Tôn thị cuộn tròn, Ngụy Liên dùng ngón cái trấn an mu bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ta chỉ là không muốn chàng phải sinh con, chàng lại cho rằng ta muốn nữ nhi...... Chàng đối với ta càng ngày càng lãnh đạm, ta cũng không biết nên nói gì với chàng mới phải." Hai người cứ lạnh nhạt như vậy năm qua năm.

Ngụy Liên cảm thấy trong chuyện này bản thân cũng có chổ sai, nàng sai ở chổ chuyện gì cũng để ở trong lòng không nói ra.

Lời nói của Ngụy Liên giống như một bàn tay vô hình, gắt gao nắm chặt tim Tôn thị, mỗi một câu nói đều bóp lấy tâm can của hắn làm hắn không còn chút sức lực nào, nàng nói xong, lòng hắn run rẩy đau xót......

Tôn thị nhớ tới sau khi mình sinh xong Ngụy Lạc, hắn cho rằng Thê Chủ không thích nhi tử, trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, tính tình cũng không tốt, bình thường nàng nói chuyện, hắn đều theo bản năng chặn miệng nàng lại.

Nàng vốn dĩ không phải là người nói nhiều, sau này lại càng thêm ít nói.

Tôn thị rút tay từ trong lòng bàn tay Ngụy Liên ra, cuộn tròn người lại khóc thầm

Thì ra ngần ấy năm, trong lòng cũng có hắn......

Ngụy Liên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nhi tử đang ngủ say lên, đưa về phòng hắn.

Sau khi trở về thì ôm Tôn thị đang khóc rống kéo vào trong lòng ngực, duỗi tay lau nước mắt cho hắn, mãi đến hai tay đều bị hắn khóc cho ướt hết, Ngụy Liên mới kéo người vào trong lòng ngực, bàn tay to rộng đặt trên lưng hắn, vỗ về từng chút từng chút một.

Tay Tôn thị nắm chặt quần áo bên eo Ngụy Liên, cắn môi, giọng điệu kiềm nén nhưng nhẹ nhõm.

Ngụy Liên rũ mắt khẽ hôn lêи đỉиɦ đầu của Tôn thị, động tác dịu dàng, giống như hai người chưa từng thân mật, có chút trúc trắc lại có chút hoài niệm.

Hai người thật sự rất lâu rồi chưa từng thân mật, hiện giờ ngay cả một cái hôn đơn giản, cả người Ngụy Liên đều cố gắng hôn thật cẩn thận.

Mắt Tôn thị khóc sưng lên, ngửa đầu chủ động hôn Ngụy Liên.

Gặp lại đôi môi mềm mại này, lòng Ngụy Liên có chút run rẩy, ôm chặt eo Tôn thị hôn sâu xuống.

Chờ hai người thân mật xong, Tôn thị rũ mắt nhỏ giọng nói: "Tuy rằng trong lòng ta oán trách nàng thương A Mẫn, nhưng nếu A Nguyễn lớn lên không đẹp, hoặc là A Mẫn đối A Nguyễn không có chút cảm giác nào, ta cũng không thể bắt nàng cưới A Nguyễn được......"

Hắn là thấy Ngụy Mẫn thật sự có vài phần cảm xúc với A Nguyễn, mới có thể hạ quyết tâm gật đầu đồng ý.

Ngụy Liên duỗi tay sửa sửa tóc phía sau Tôn thị, nói: "Chuyện này dù sao vẫn là chúng ta có lỗi với A Mẫn...... Ngày mai đến nhà cũ xem thử đi."

Tôn thị hiện giờ đã cởi bỏ khúc mắc, giờ đây cảm giác áy náy của hắn đối với Ngụy Mẫn cứ như nước. Nước dâng lên, nhấn chìm tan tác quân lính của hắn, nghe Ngụy Liên nói như vậy lập tức gật đầu đồng ý.

Ngụy Liên vỗ vỗ lưng Tôn thị, giống như lúc dỗ Ngụy Lạc ngủ, bản thân lại chậm chạp không ngủ được.

Trước dạy con, sau dạy chồng.

Phu lang đã làm sai, nàng phải có trách nhiệm......

Ngày thứ hai Ngụy Liên cùng Tôn thị dậy sớm, dắt Ngụy Lạc đến nhà cũ.

Ngụy Mẫn buổi sáng vẫn luôn dậy sớm đọc sách, nhưng hôm nay khi nàng tỉnh lại cạnh giường đã trống không.

Ngụy Mẫn ra khỏi buồng trong nhìn thấy A Nguyễn đã làm cơm xong, đang khom lưng bày chén đũa lên bàn.

Nghe tiếng động quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy Mẫn, A Nguyễn lau tay đang dính nước của mình lau lên tạp dề ngang eo, có chút không tự nhiên nặn ra khuôn mặt tươi cười với nàng.

Ngụy Mẫn cười, "Sao lại dậy sớm như vậy?"

A Nguyễn muốn giơ tay nói với nàng "thói quen", nhưng nhớ tới Ngụy Mẫn không hiểu được thủ ngữ, lại ngượng ngùng buông xuống, hai tay nắm tạp dề, hơi hơi lắc đầu nhìn nàng, tỏ vẻ không có gì.

Hắn thấy Ngụy Mẫn vẫn đứng đó, lập tức đi lấy nước ấm mình đã nấu sẵn bưng tới cho nàng rửa.

Ngụy Mẫn buổi sáng ngoại trừ quần áo là tự mình mặc ra ngoài, những thứ khác hầu như đều là do A Nguyễn làm hết, cả người đều thoải mái dễ chịu, tức khắc cảm thấy thành thân đúng là khác biệt.

Có phu lang kế bên, đến nước uống buổi sáng cũng nóng hôi hổi, còn có chút vị ngọt nhàn nhạt.

_____________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Ngụy Mẫn: Có phu lang ở đây, cuộc sống hàng "ngày" đều được song trọng bảo đảm ovo

A Nguyễn:...... Lưu manh (/▽╲)