“Xin lỗi, cô có sao không?”
“Tôi không sao, người nói xin lỗi nên là tôi mới đúng, là tôi bất cẩn nên mới đυ.ng trúng anh”
Cậu mỉm cười lắc đầu, sau đó nói: “Hình như cô đang tìm phòng đúng không? Không biết tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Trịnh Nguyệt nhìn cậu một lúc, sau đó nói: “Anh có thể giúp tôi tìm phòng 308 có được không? Tôi có hẹn với một người quen ở đó”
“Được. Cô đi theo tôi”
Cậu dẫn cô ta đến trước cửa phòng 308, Trịnh Nguyệt còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì cậu đã rời đi.
Sau khi Trịnh Nguyệt tìm được phòng của ông ta, cô ta nhanh chóng báo tin cho Hạ Lạc, lúc này cô đã khoác lên người bộ đồng phục của nhân viên khách sạn, cô chuẩn bị đi đến phòng của ông ta, Trịnh Nguyệt cũng rời khỏi đây ngay sau đó.
Một lúc sau, Trịnh Nguyệt mang hai đĩa thức ăn đến phòng của người đàn ông đó. Khi bước vào phòng, cô ta hốt hoảng vì nhìn thấy chàng trai vừa giúp mình tìm phòng lúc nãy. Cậu đứng bên cạnh người đàn ông đó nên cô ta đoán có lẽ cậu là trợ lý của ông ta, trong phòng còn có một người đàn ông khác nữa.
Cô ta sợ cậu sẽ phát hiện ra thân phận của mình, trong đầu cô ta cũng đã nghĩ sẵn cách ứng phó. Nào ngờ từ đầu đến cuối cậu chỉ im lặng, giống như cả hai chưa từng gặp mặt nhau, lẽ nào cậu thật sự không nhận ra Trịnh Nguyệt?
Nhưng nhờ vậy kế hoạch của cô ta mới có thể hoàn thành thuận lợi. Đến khi cô ta xoay người rời đi, cậu mới nhìn theo bóng lưng của cô ta, sau đó mỉm cười, nhưng rất nhanh cậu đã thu lại nụ cười đó.
Lần này Hạ Lạc và Trịnh Nguyệt đã thành công lấy được chứng cứ phạm pháp của ông ta, lúc cậu biết Trịnh Nguyệt là cảnh sát cũng không tỏ ra bất ngờ.
Trịnh Nguyệt tiến lại gần cậu nói: “Anh là trợ lý của ông ta nên chúng tôi cần mời anh đến cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai”
Cậu mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ cố gắng phối hợp cùng mọi người để điều tra vụ án này”
Trịnh Nguyệt nhìn cậu, cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Đến khi mọi người về cục cảnh sát, Trịnh Nguyệt đích thân đến thẩm vấn cậu, lúc này cả hai mới có thời gian trò chuyện nhiều hơn.
Tên của cậu là Lục Nhất Huy, cậu đã thành thật khai ra những việc làm phạm pháp của sếp mình mà cậu biết.
Sau khi Trịnh Nguyệt lấy lời khai từ cậu xong, cô ta mới hỏi cậu điều mà mình vẫn luôn thắc mắc.
“Có phải ngay từ đầu anh đã biết tôi là cảnh sát rồi đúng không?”
“Đúng vậy, có lẽ cô cũng đã đoán ra được chuyện tôi cố tình đưa cô đến phòng của ông ta rồi đúng không?”
“Quả nhiên là như vậy. Nhưng anh là trợ lý của ông ta, tại sao anh lại giúp chúng tôi bắt giữ sếp của mình?”
“Bởi vì tôi không thể chấp nhận những việc làm sai trái của ông ta. Nói thật cho cô biết, thật ra tôi là người đã gọi đến cục cảnh sát để tố cáo ông ta, vì chỉ có như thế cảnh sát mới vào cuộc điều tra toàn bộ hành vi phạm pháp của ông ta”
“Lần đầu tiên tôi thấy có một người chính trực như anh, anh không sợ bị mất việc sao?”
“Nếu tôi sợ thì tôi đã không tố cáo ông ta rồi, hơn nữa tôi không muốn làm việc dưới trướng của một người không ngay thẳng”
Lúc này Trịnh Nguyệt mới mỉm cười, cô ta nói: “Vậy anh đã có dự tính gì cho tương lai chưa?”
“Tôi muốn khởi nghiệp, tôi dự định sẽ thành lập một công ty riêng”
“Vậy tôi chúc anh khởi nghiệp thành công”
“Có lời chúc này từ cô thì tôi đã có thêm tự tin rồi”
Trịnh Nguyệt mỉm cười nhìn cậu, trái tim của cô ta bất chợt rung động.
______
Sau những ngày Hạ Lạc và Trịnh Nguyệt bận rộn điều tra, cuối cùng vụ án cũng có thể kết thúc. Trong vụ án này còn có liên quan đến một vị cảnh sát khác, vị cảnh sát này là người trực tiếp nhận hối lộ từ ông ta, nhằm mục đích bao che cho những hành vi phạm pháp của ông ta.