"Giang Tiện Ngư!"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, thiếu niên trên giường trở mình, sau đó kéo chăn trùm kín đầu, không để ý tới giọng nói đó.
“Vinh công tử, công tử nhà em đang hờn dỗi ạ.” Nhóc con gác cửa nói với khách đến.
“Ai chọc hắn không vui thế?” Vinh Diễm hỏi.
“Còn không phải là Lư công tử sao, cậu ấy nói có một con vẹt mới biết ca hát nên đã mời công tử nhà em đến xem. Sau đó cũng không biết vì lý do gì mà khi công tử đến thì lại làm khó dễ, nhất quyết bắt công tử phải gọi một tiếng anh trai mới cho vào xem.”
Việc này nếu như đổi lại là người khác thì trở thành trò đùa giỡn hai câu là xong, chỉ có điều Giang Tiện Ngư là người đầu óc đơn giản, cho nên vừa bị Lư công tử làm khó đã xoay người bỏ đi.
“Tên Lư Thừa Huân này thích bắt nạt Tiểu Ngư.” Vinh Diễm vẫy tay về phía thằng nhóc nói: "Yên tâm, công nhà của em thấy ta đảm bảo sẽ hết giận ngay.”
Hắn vừa nói vừa đẩy cửa bước thẳng vào nhà. Thằng nhóc biết quan hệ bọn họ tốt nên cũng không ngăn cản, thấy công tử nhà mình không nói gì bèn biết điều thức thời canh giữ ở cửa.
“Nổi cáu mà còn ngủ à, không sợ cáu quá nóng nổi mụn hay sao?” Vinh Diễm đi đến giường ngồi xuống, đưa tay vén một góc chăn mỏng, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Giang Tiện Ngư.
"Cậu nói xem có phải Lư Thừa Huân là cố ý nhắm vào tôi không?" Giang Tiện Ngư tức giận ngồi dậy nói: "Hắn đưa thư cho tôi, nhưng khi tôi tới cửa lại không cho tôi vào! Tức á!!!!"
“Con người hắn như nào mà cậu còn không biết à? Hắn thích trêu chọc cậu thôi.”
“Vậy tại sao hắn không trêu chọc người khác?”
Vinh Diễm nhướng mày, tự nhiên biết nguyên nhân. Giang Tiện Ngư mặc dù không phải là con ông cháu cha quý tộc trong kinh thành nhưng dáng người mỏng manh, tính tình đơn giản, lại xinh đẹp nên có một vài công tử ca luôn thích trêu chọc cậu.
"Đừng tức giận nữa, tôi có cách giúp cậu trút giận.” Vinh Diễm nói.
Hai mắt Giang Tiện Ngư sáng lên, hỏi: "Cách gì? Chẳng lẽ cậu cũng có thể giúp tôi lấy được một con vẹt biết ca hát sao? Đến lúc đó tôi sẽ để mọi người đến xem nhưng không cho họ Lư kia vào cửa đâu, cho hắn tức chết luôn.”
Vẻ mặt Vinh Diễm thần thần bí bí: “Tôi biết có một thứ còn quý hiếm hơn con vẹt biết hát rất nhiều. Đừng nói là Lư Thừa Huân, e là trong kinh thành này không được bao nhiêu người từng thấy được nó đâu. Cậu có muốn đi xem không?”