Trong màn đêm tĩnh lặng, ấm áp, y ngồi bên mép giường, đọc cho Thanh Ngôn từng trang từng trang một.
Ngôi nhà này tuy nhỏ, nhưng núi sông trong sách lại mênh mông, phong cảnh tráng lệ.
Thanh Ngôn nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình giống như tác giả, dùng hai chân tự mình đo đạc từng tấc vùng đất bao la hùng vĩ, dần dần, cơ thể thả lỏng rồi ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn cơm xong, cả hai thu dọn đồ đạc, mặc quần áo mới gọn gàng, đã đến lúc xuất phát tới nhà họ Vu.
Thanh Ngôn đã quyết định, đi được nửa đường thì cậu sẽ giả vờ bệnh tái phát, cho dù có phải giả ngây giả dại cũng phải đóng đinh ở trên đường, tuyệt đối không trở lại nhà họ Vu.
Khưu Hạc Niên buộc chặt, cố định những món đồ vào xe đẩy bằng dây thừng. Sau đó, y đặt một đệm dày và chăn bông lên trên ván xe, để cho bé phu lang mỏng manh yếu đuối của mình ngồi lên trên đó, phủ chăn bông lên. Y đẩy xe, chuẩn bị lên đường.
Ban đầu, dù có nói thế nào thì Thanh Ngôn cũng không chịu lên đó ngồi. Tốt xấu gì cậu cũng là một chàng trai, trọng lượng không hề nhẹ, hơn nữa trên xe còn có rất nhiều món đồ khác. Có điều Khưu Hạc Niên cứ khăng khăng, Thanh Ngôn đã quyết định sẽ giả vờ ốm nửa chừng, sẽ không khiến đối phương quá mệt mỏi, cũng vì thế cậu mới lên ngồi.
Kết quả là ngay khi hai người vừa định khóa cửa, Thanh Ngôn còn chưa ngồi lên tấm đệm ấm áp trên xe, họ còn chưa ra tới cổng sân đã có người đập cánh cửa gỗ đùng đùng. Hai người nhìn nhau, Khưu Hạc Niên để xe đẩy xuống, đi tới mở cửa, Thanh Ngôn cũng nhảy xuống xe theo.
Vóc người Khưu Hạc Niên cao lớn, Thanh Ngôn không nhìn thấy dáng vẻ của người tới, chợt nghe thấy hai người nói chuyện.
Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên, ông ấy nói rằng mình từ trấn trên đến thăm người thân, đúng lúc người nhà họ Vu nhờ ông ấy nhân tiện ghé qua đây truyền lời.
Người này có giọng nói lớn, tốc độ cũng nhanh, không lâu sau đã nói hết mọi chuyện.
Theo lời ông ấy nói, là ông lão nhà họ Vu bảo ông ấy đến truyền lời, nói rằng hôm nay bọn họ không cần về lại mặt*, Vu Thanh Tập sắp lên huyện để tham gia thi huyện. Trong nhà có rất nhiều chuyện, vô cùng bận rộn, chuyện lại mặt đợi sau này rảnh rỗi rồi nói sau.
*Lại mặt: Tức là việc 3 ngày sau khi thành thân, 2 vợ chồng về nhà mẹ đẻ bên vợ.
Vu Thanh Tập là em trai cùng cha khác mẹ của Thanh Ngôn. Tuy cùng là anh em nhưng khác với Thanh Ngôn, hắn ta là người mà Vu Phong Đường tin rằng sẽ thực sự tỏa sáng trong tương lai, là đứa con bé bỏng làm rạng danh tổ tiên.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta tham gia thi huyện. Nếu có thi trượt, cha cậu cùng lắm cũng chỉ thở dài, hoặc là dùng khuôn mặt vui vẻ, hòa nhã thúc giục hắn ta ôn tập thật tốt, tiếp tục cố gắng vào lần sau.
Bản thân Vu Phong Đường năm đó đã qua được kỳ thi sân, trở thành một đồng sinh hợp quy cách, chẳng qua tư chất hữu hạn, sau đó không thể tiến xa hơn được nữa. Đây chính là điều tiếc nuối trong cuộc đời ông ta.
Nguyên chủ chưa bao giờ được học ở trường tư thục, chỉ dựa vào những lúc tâm trạng ông ta tốt sẽ dạy cho đôi chút. Tuy vậy, nhờ có thiên tư thông minh và sự chăm chỉ hàng ngày, cậu chỉ cần thi một lần đã qua được kỳ thi huyện và kỳ thi phủ. Vu Phong Đường hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng nào đối với cậu. Thấy thế, trong lòng ông ta cũng chẳng có cảm giác gì.
Mẹ kế tâm địa độc ác, sau vài lần thổi gió bên gối, nói rằng cho dù cậu có đậu cử nhân thì thế nào, dù có làm quan cũng sẽ không được giao cho trọng trách quan trọng, ngược lại còn khiến người ta chê cười nề nếp gia đình chúng ta không tốt, để anh trai ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Huống hồ cậu cũng đã trưởng thành, chỉ ở yên trong nhà, còn phải ăn cơm, thỉnh thoảng còn phải mua sách, mua bút, trong nhà làm sao có thể nuôi nổi hai người đọc sách chứ.
Vu Phong Đường vốn đã có lòng riêng, vừa nghe như vậy, ông ta đồng ý gả con trai cả ra ngoài.
Ông ta lười quản chuyện nhà, để cho phụ nữ sắp xếp, tuy không hài lòng với đối tượng thành thân lắm nhưng người phụ nữ đó đã đòi được rất nhiều tiền từ tên thợ rèn, ông ta liền cho qua.