Khưu Hạc Niên im lặng nhìn cậu hồi lâu, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh, nhìn không giống giả vờ nên đành chấp nhận lý do của cậu, ôm lấy bả vai cậu nói: “Nếu không muốn ra ngoài thì không ra nữa, anh đưa em về phòng."
Thanh Ngôn gật đầu.
Chờ khi trở về phòng nằm trên giường, Khưu Hạc Niên đi rót cho cậu ly nước, trái tim Thanh Ngôn vẫn đập nhanh.
Ngoài cổng sân, người đàn ông mặc áo sa tanh, dòng chữ ở bên đầu rõ ràng quanh quẩn trong đầu cậu: Dương Hoài, thương nhân giàu có ở huyện Liễu Lâm.
Anh ta là người tình sau này của nguyên chủ, chính anh ta là người cấu kết với nguyên chủ để gϊếŧ oan Khưu Hạc Niên.
Cũng chính anh ta sau khi chơi chán nguyên chủ đã dùng thuốc để quyến rũ nguyên chủ, cưỡng bức chôn sống cậu ta khi cậu ta liên tục dây dưa và dùng chuyện cũ uy hϊếp anh ta.
Thanh Ngôn vốn cho rằng đây là nghiệt duyên của nguyên chủ, không liên quan gì đến cậu, dù sao cậu cũng không thể phản bội Khưu Hạc Niên, đi đến cùng với loại người đó, chứ đừng nói đến hậu quả bi thảm sau này.
Nhưng tại sao người lẽ ra không có tiếp xúc gì lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, đoạn này không có trong tài liệu.
Dương Hoài là người huyện thành, không gần nơi đây, tại sao lại đến cái thôn nghèo hẻo lánh này?
Chẳng lẽ cốt truyện trong sách không thể thay đổi được?
Giống như thuốc ban đầu hạ cho nguyên chủ nhưng lại có tác dụng với Thanh Ngôn?
Nghĩ đến kết cục bi thảm của nguyên chủ, Thanh Ngôn sợ đến mức suýt nôn mửa.
Buổi sáng cậu vì chuyện về nhà này mà lo lắng không thôi, cậu còn muốn tiện đường mua sách đi dạo trong trấn cùng Khưu Hạc Niên, sau đó không cẩn thận bị lạc, trốn trong núi hai ngày, sau đó giả vờ tìm được đường trở về, tránh thoát cửa ải này.
Giờ nghĩ lại thì đây thuần túy là do lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm, trước không nói tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, trời tuyết lạnh giá thế này, ở trong núi không chết cóng cũng sẽ bị dã thú xé nát.
Chẳng qua Thanh Ngôn còn chưa kịp nghĩ ra cách xử lý chuyện này thì một cú sốc lớn hơn lại ập đến: Cậu đột nhiên đổ bệnh sốt cao.
Khưu Hạc Niên nhờ thím Lý chăm sóc cậu, còn mình thì đi bộ hơn mười dặm, dùng xe đẩy đẩy vị thầy thuốc già đang run rẩy sống ở thôn kế bên về, xem bệnh cho Thanh Ngôn, nấu thuốc uống xong lại đưa lão thầy thuốc về.
Khi y quay về, thuốc đã có tác dụng, Thanh Ngôn đã hạ sốt và ngủ thϊếp đi.
Thím Lý bảo Khưu Hạc Niên ra ngoài phòng nói chuyện, bà ấy đóng chặt cửa lại, nhỏ giọng nói với y: “Đứa trẻ này hình như đang có tâm sự nặng lắm!”
Sắc mặt Khưu Hạc Niên nặng nề nói: "Đúng vậy."
Thím Lý nhìn thấy y như vậy có hơi lo lắng: “Nếu cháu đã nhìn ra sao không hỏi thử xem?”
Khưu Hạc Niên quay khuôn mặt đầy sẹo sang một bên, nhìn chằm chằm vào đống tro tàn trong bếp vừa mới tắt: “Em ấy muốn nói với cháu thì sẽ nói thôi.”
Thím Lý lo lắng đến nỗi muốn vỗ đùi: “Hai người đã là vợ chồng rồi, về sau mạng sống của cả hai sẽ bị cột vào một sợi dây, không có gì mà hai người không thể nói ra cả!”
Các ngón tay Khưu Hạc Niên đặt bên cạnh người hơi cuộn vào.
Thím Lý nhìn y, ngập ngừng hỏi: "Thằng bé... Không thích khuôn mặt của cháu à?"
Khưu Hạc Niên phủ nhận: “Không phải ạ.”
Thím Lý thấy không muốn nói thêm nữa, không khỏi thở dài.
Bà ấy là người đã hoà giải cho Khưu Hạc Niên cưới người vợ này, đứa trẻ vốn dĩ không có suy nghĩ gì về chuyện này, bà ấy thấy y suốt ngày không làm gì, xung quanh cũng không có ai là không được.
Thêm một điều nữa là y là người ngoại lai, cha mẹ anh em đều không có, lấy một người vợ, sinh vài đứa con, như vậy không phải sẽ bớt cô đơn hơn sao.
Bà ấy khuyên đối phương rất lâu, Khưu Hạc Niên mới mủi lòng đồng ý cho bà ấy đến gặp bà mối để hỏi.
Khưu Hạc Niên là thợ rèn, còn có một cửa hàng làm ăn không tồi, theo lý thuyết mà nói, điều kiện rất tốt, hẳn là sẽ dễ tìm. Thế nhưng trên mặt y lại bị thương, thím Lý đã hỏi vài cô gái và ca nhi đang chờ thành thân, song không có ai chịu gả cả.