Thanh Ngôn lại không có cảm giác đặc biệt gì đối với xuất thân phú quý bị mất đi của chồng mình, dù sao thì nếu Khưu Hạc Niên không nghèo khó thì cũng sẽ không tới lượt nguyên chủ thành thân với y, cuối cùng cũng sẽ không để cho cậu nhặt được một món hời lớn như vậy.
Kỹ thuật ở phương diện kia của Khưu Hạc Niên thật sự là quá kém, cũng không phải là người giàu có gì, nhưng Thanh Ngôn lại quý trọng nhân phẩm và tính tình khó có được của y.
Cậu trúng được giải thưởng lớn, có tiền để trôi qua những ngày tháng giàu sang, khi còn bé cũng đã chịu không ít cực khổ, cả cuộc đời đều có cả thăng và trầm.
Thanh Ngôn biết mình là người hay già mồm cãi láo nhưng cậu cũng chỉ già mồm cãi láo trong phạm vi điều kiện cho phép, tuyệt đối không phải là người cứng nhắc. Vả lại thì cậu cũng có lòng tin, cuộc sống của bản thân cùng với Khưu Hạc Niên sẽ trở nên càng ngày càng tốt.
Vừa ngủ được một giấc thì một canh giờ đã nhanh chóng trôi qua, lúc mở mắt, Thanh Ngôn nhìn thấy mép giường được đặt một bộ quần áo cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, cuối cùng thì cậu cũng có thể thay áo cưới trên người mình ra, mặc dù bộ quần áo có hơi rộng song cũng có thể mặc tạm được.
Cậu đi giày xuống đất, sau mông vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn cảm giác đau đến mức không muốn sống cũng không dám động đậy của lúc trước nhiều lắm rồi. Cậu chậm rãi đi lòng vòng trong phòng, không biết Khưu Hạc Niên đã đi đâu rồi, trong nhà không có ai cả, rất yên tĩnh.
Cậu kéo rèm cửa sổ ra, cũng mở nửa cánh cửa sổ để hít thở bầu không khí bên ngoài, ánh mặt trời nhanh chóng chiếu ra khắp phòng.
Cuối cùng thì Thanh Ngôn cũng có cơ hội để quan sát căn phòng này cho thật kỹ, chỗ mà cậu đang ở chính là một căn phòng ngủ có diện tích khoảng chừng mười ba mười bốn mét vuông, dưới mặt đất đều là đất, cũng may mà vách tường được lát gạch đá, cửa sổ được làm bằng gỗ là thứ hoàn hảo nhất trong căn phòng này. Chẳng qua lớp sơn màu đỏ thẫm đã trở nên loang lổ, tróc ra gần hết rồi.
Bên cạnh giường là một cái bàn được đặt thêm một chiếc gương đồng, bên cạnh cánh cửa có để một cái giá đựng chậu rửa mặt bằng gỗ, một chậu đồng đặt ở phía trên, bên trong đựng gần nửa chậu nước sạch, trên xà ngang của kệ có để một miếng bồ kết mới, phía trên cũng có để hai cái khăn vải một mới một cũ được dùng để lau mặt.
Cái cũ tuy đã trở nên rất mỏng, cũng đã có lỗ thủng nhỏ nhưng vẫn được giặt giũ sạch sẽ.
Trong căn phòng này, thứ đáng giá nhất chính là chiếc giường, lúc Thanh Ngôn nằm ở phía trên thì phát hiện ra đây là một cái giường vạn công, mặc dù đã cũ, vẻ bề ngoài cũng không tinh xảo phức tạp như những chiếc giường mà cậu đã từng thấy ở trong sân bảo tàng lúc trước nhưng dựa theo trí nhớ của nguyên chủ để tính toán thì cũng phải tốn không ít ngân lượng.
Cái giường này không hợp với căn phòng này, có lẽ là vì hôn sự này nên nó mới được mua.
Chăn đệm trên giường cũng đều là mới hết, tuy rằng chiếc chăn cũng không phải được làm bằng vải sa tanh nhưng trên tấm vải đỏ thẫm vẫn được thêu họa tiết uyên ương cùng các loại hoa sen tượng trưng cho cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Mấy thứ này vốn là của hồi môn của nhà mẹ đẻ, mẹ kế làm sao có thể tiêu tiền vào việc này được chứ? Bà ta thật sự chỉ làm có một bộ hỉ phục thì đã coi như là xong chuyện rồi.
Khưu Hạc Niên không có cha mẹ, lão thợ rèn cũng đã mất được hai năm. Trong sách không viết nhiều chi tiết về chuyện này, Thanh Ngôn cũng không thể nào biết được những thứ này là ai sắp xếp cho y hay là chính y làm ra.
Thanh Ngôn ra khỏi phòng trong rồi đi tới phòng ngoài để dùng bữa sáng.
Nơi này còn đơn sơ hơn phòng ngủ nhiều, bên trong là hai cái nồi nấu được đặt chung một chỗ, trên nồi có để một chút gia vị và những thứ lặt vặt khác, bên cạnh có một cái tủ dựa vào tường dùng để đựng bát đũa cùng mấy thứ linh tinh.
Bên cạnh giường là chiếc bàn tròn dùng để ăn cơm vào buổi sáng, bên cạnh chiếc bàn được đặt hai cái ghế.