Cơ thể vẫn rất mệt mỏi, lúc sắp ngủ, Thanh Ngôn lại đột nhiên giật mình một cái, không thể tránh khỏi liên lụy đến phía sau, lại nhe răng trợn mắt tỉnh lại.
Vừa xoa lưng, vừa thấp giọng thì thầm: "Anh ấy mới vừa nói cái gì, mấy ngày nay đều không đi làm á?”
“Đậu xanh rau má.” Thanh Ngôn thầm mắng một tiếng: “Hình như anh ấy đang nghỉ sau thành thân, mỗi ngày ở nhà còn có thể làm gì chứ?"
Cả người Thanh Ngôn đầy mồ hôi.
Đại đa số người dân trong thôn Liễu Tây đều sống bằng nghề trồng trọt, đến mùa đông, trên mặt đất không còn cây cối nào có thể sống, thì rảnh rỗi.
Có người không chịu được rảnh rỗi, vào mùa đông họ sẽ đi săn, cách vài ngày lại lên núi một lần, lấy thú mắc bẫy trên núi về. Thi thoảng có thể mang vài con thỏ trở về, vận may tốt, còn có thể tiện đường bắt được gà rừng, hươu rừng thậm chí heo rừng, đương nhiên, cũng có thể gặp mấy con gấu chó đói xanh xương đang ngủ đông thì bị quấy rầy.
Ngoài bọn họ ra, người bận rộn nhất chính là Khưu Hạc Niên.
Y là thợ rèn trong thôn, cửa hàng của y ngay tại phía Tây của thôn, bởi vì tay nghề của y khá tốt, nguyên liệu cũng chắc chắn bền bỉ, không chỉ có người trong thôn tìm y rèn sắt, mấy thôn lân cận cũng đến đây mua hàng, đôi khi cũng có người trên trấn đặc biệt tới tìm y.
Cửa hàng này do một lão thợ rèn trong thôn truyền cho y, lão thợ rèn họ Vương, cụ thể gọi Vương cái gì cũng không ai nhớ rõ, tất cả mọi người gọi ông ấy là Vương thợ rèn.
Đại khái là bốn năm năm trước, cũng là vào mùa đông, Vương thợ rèn làm việc xong đóng cửa tiệm, lúc đi dọc theo bờ sông về nhà, phát hiện trong đống tuyết bên bờ sông có một người bị đông lạnh gần chết, người này chính là Khưu Hạc Niên.
Mặc dù lúc ấy nửa khuôn mặt y tràn đầy vết máu, thoạt nhìn rất dọa người, Vương thợ rèn vẫn kéo người về nhà mình, còn mời thầy thuốc trong thôn đến xem, nấu thuốc, đút cho y từng chén thuốc, cuối cùng cũng cứu sống được người.
Khưu Hạc Niên tỉnh lại không nhớ rõ mình từ đâu tới, cũng không biết phải làm gì, y chỉ nhớ rõ được tên của mình.
Người trong thôn thảo luận việc này một hồi lâu, có người nói y có phải là lính đánh giặc ở gần đây chạy tới hay không.
Nhưng những thôn dân khác lại nói, trận chiến này đã đánh xong từ mấy tháng trước, khoảng thời gian nguy hiểm nhất cũng đã trôi qua, sao còn có thể có binh sĩ chạy ra ngoài được chứ?
Vả lại cũng không nhìn thấy áo giáp trên người của đối phương hay binh khí gì đó, cách ăn mặc cũng giống như người bình thường, nói không chừng là thợ săn xui xẻo nào đó bị lạc ở trong núi nên mới đi vào thôn.
Người thôn dân kia không đồng ý cách nói của hắn: "Tuy rằng gương mặt của anh ta bị thương, nhìn có hơi đáng sợ nhưng anh xem nửa khuôn mặt kia của anh ta kìa, còn có khí chất trên người lẫn dáng đi như vậy, không giống một người bình thường cho lắm.”
Một thôn dân khác nói: "Nếu là con nhà giàu thì nói không chừng mấy ngày nữa người thân sẽ tìm tới đây, không thể mặc kệ anh ta được, cứ chờ xem đi.”
Cứ chờ như vậy, chờ một tháng rồi hai tháng nhưng cũng không có tin tức gì.
Có một ngày, Vương thợ rèn ở trong cửa hàng dùng giọng vịt đực kéo cổ Khưu Hạc Niên chủ động tới giúp đỡ lại gần: "Vừa khéo ta không có người để kế thừa, hay là con làm con trai nuôi để chăm sóc những ngày cuối đời cho ta đi, sau này cửa hàng thợ rèn này của ta sẽ để cho con, tay nghề rèn sắt mà người khác muốn học ta đều không dạy cho bọn họ nhưng ta sẽ dạy lại cho con.”
Khưu Hạc Niên đồng ý, thế là từ đó về sau y chính là con trai của Vương thợ rèn.
Sau khi tỉnh ngủ, Thanh Ngôn vẫn nhắm mắt, sắp xếp lại dữ liệu về Khưu Hạc Niên.
Nhưng bên trong cũng không liên quan đến lai lịch thực sự của Khưu Hạc Niên. Thanh Ngôn tự phân tích thử, có lẽ người này là người không được yêu thích trong một dòng họ lớn nào đó, không may gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nên mới đi lạc tới nơi này.
Đã nhiều năm như vậy mà cũng không có người tìm tới, chắc là đã hoàn toàn từ bỏ việc tìm y.