Cái trước là điều khủng khϊếp, đáng sợ nhất của ngành này, còn cái sau là sức hấp dẫn lớn nhất của ngành này.
Cô rời khỏi weibo, trong khi chờ thông báo của công ty, cô nhớ ra trước đó mình đang định làm một việc nên bấm số.
Cuộc gọi vừa kết nối, Lục Hàn Chi vốn đang định mở miệng, một giọng nói từ đầu bên kia đã vang lên, cô liền nín thở nghe nội dung:
"Anh Nhiên à, con mau đưa em gái đi ngủ đi, được rồi được rồi, việc này mẹ không cần con làm, con đã giúp mẹ làm xong siêu thoại, thì phản hắc cứ để cho mẹ! Tối nay mẹ phải..."
"Ơ? Ơ? Tôi đã trả lời cuộc gọi rồi sao?"
Im lặng trong vài giây.
Giọng nói ngập ngừng của Khương Nguyệt lại vang lên: "...Xin chào?"
Trong mắt Lục Hàn Chi lóe lên một nụ cười, cô hỏi: "Cô đang xem siêu thoại của ai?"
Khương Nguyệt có chút xấu hổ, ngập ngừng trả lời: “Cô...” Một lúc sau, không biết nhớ tới cái gì, lại nói: “Những bình luận ở trên mạng đều sai sự thật hết, cô đừng xem, những người tin cô tự nhiên sẽ tin tưởng cô thôi. ".
Lục Hàn Chi vẫn im lặng.
Khương Nguyệt dừng một chút, sau đó ngập ngừng nói: "Nhưng... câu chuyện về một nữ sinh đại học yêu một người nổi tiếng được ghi lại khá cảm động."
Lục Hàn Chi vừa nhướng mày lên, thì lại nghe cô ấy hỏi một câu: “Nhưng nhân vật chính không phải là cô đúng không?"
Thật là một cú sút thẳng.
Khương Nguyệt chưa bao giờ hỏi cô câu hỏi như vậy, trước giờ vẫn luôn thờ ơ không hề quan tâm, khiến cô không hiểu được lòng người này đang nghĩ gì.
Lúc này, trong mắt cô hiện lên một nụ cười, giống như ánh nắng phản chiếu trên mặt nước, bị gió thổi ra gợn sóng, chị Ánh đang đứng bên cạnh nhìn thấy liền sững sờ vài giây, sau đó dời mắt nhìn đi nơi khác.
"Muốn biết?"
Lục Hàn Chi tiến về phía trước mấy bước, giọng nói trầm xuống, chậm rãi nói: “Ở nhà đợi tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Sau khi Lục Hàn Chi cúp máy, Khương Nguyệt vô cùng khẩn trương, Lục Hàn Chi vậy mà muốn tới đây vào thời điểm này, cô phải làm gì bây giờ?
Đầu cô ong ong lên, trong cơn tuyệt vọng, Khương Nguyệt theo phản xạ chộp lấy điện thoại, giống như một thí sinh đang ôn thi muốn ôm chân phật, cố gắng tìm một số blogger viết về bách hợp, để xem có nội dung giảng dạy nào không, kẻo Lục Hàn Chi lại bị thất vọng lần nữa.
... Cuối cùng, thực sự may mắn cô đã tìm được rồi.
Không bao lâu, Khương Nguyệt mặt đỏ tai hồng, trợn mắt há hốc mồm, sau đó hai mắt đảo trái đảo phải, không biết trong đầu đang nghĩ đến cảnh tượng gì, nhưng có vẻ như cả người sắp bốc khói.
Một lúc sau, cô hít sâu vài lần rồi mới cúi xuống xem tiếp.
Bởi vì trước đó bị Lục Hàn Chi chế diễu, nên lần này Khương Nguyệt quyết định nhất định phải làm hài lòng đối phương, tự động đảm nhận vai trò cần cống hiến sức lực, cô chịu đựng xấu hổ, chăm chỉ học tập, thậm chí còn muốn lấy giấy bút ra ghi lại những vấn đề trọng điểm.
Cô tập trung đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần...
“Mẹ?” Khương Phỉ Nhiên ra phòng khách để soạn sách vở cho ngày mai, thấy muộn như vậy mà mẹ còn chưa nghỉ ngơi, nên không khỏi tò mò gọi hỏi thử một tiếng.
Khương Nguyệt theo bản năng ấn điện thoại vào lòng, ngồi thẳng dậy nhìn con trai, nghiêm túc trả lời: “Sao vậy con?"
Đôi mắt xanh của Khương Phỉ Nhiên hiện lên tia nghi ngờ, cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ đêm rồi.
“Đã trễ vậy rồi, sao mẹ còn chưa đi ngủ?"
Khương Nguyệt theo phản xạ lắc đầu, không biết nghĩ đến cái gì, lại đứng lên nói: "Mẹ... phải xuống lầu mua ít đồ." Cô vừa được blogger kia phổ cập kiến thức, đó là một loại bao ngón tay.
Khương Phỉ Nhiên lấy điện thoại ra, giọng điệu vẫn lãnh đạm, nhưng hành động lại lộ ra sự quan tâm chân thành: "Mẹ muốn mua thứ gì, con có thể lên mạng đặt hàng cho mẹ? Buổi tối ra ngoài không an toàn đâu.”
Khương Nguyệt: "..."
Con trai cô đang ở độ tuổi ngây thơ, bây giờ lại sống ở thời đại thông tin tiên tiến, Khương Nguyệt sợ nếu mình nói mơ hồ sẽ bị đoán ra, cảnh tượng đó tuyệt đối xấu hổ, cho nên liền nói dối: " Bấm móng tay, mẹ vừa tìm mãi cũng không thấy, móng tay của mẹ bị xước...” Vừa nói, cô vừa giả vờ dùng ngón tay cái bên phải ấn vào mép móng tay.
Khương Phỉ Nhiên liếc nhìn mẹ mình một cái, cúi người mở ngăn kéo dưới bàn cà phê, rồi lấy ra một chiếc bẩm móng tay có họa tiết mộc mạc màu tím đưa cho mẹ.
Khương Nguyệt: "..."
Cô đơ cứng người cầm lấy chiếc bấm móng tay kia, nhìn vào đôi mắt quá mức trong sáng của Khương Phỉ Nhiên, cô luôn cảm thấy áy náy sâu sắc về việc “đưa một cô gái hoang dã về nhà qua đêm”.
Giải trí Starlight.
Lục Hàn Chi lật ngược lòng bàn tay, không biết vì sao cô luôn cảm thấy, gần đây Khương Nguyệt... quá chiều chuộng mình.
Trước kia, cũng có đôi lúc Khương Nguyệt sẽ đòi hỏi điều gì đó ở cô, nhưng những lúc đó Khương Nguyệt lại càng im lặng, rất nhiều thời điểm khi hai người ở cùng nhau, cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn cô, ngẫu nhiễn nhớ tới cô thì sẽ đưa cho cô một tấm thẻ, hoặc nói cho cô biết Hứa Khải đã chuẩn bị những nguồn lực gì cho mình.