Bạch Nguyệt Quang Muốn Giúp Tôi Nuôi Con

Chương 2: Mommy

"Mama."

Khương Nguyệt nghe thấy động tĩnh, đột nhiên mở mắt ra.

Là cậu nhóc tóc đen mắt xanh kia, vì là con lai, khuôn mặt cậu rất thanh tú, làn da trắng như tuyết như khắc lên khí chất cao quý. Đôi mắt xanh lục giống như ngọc lục bảo, giống như quý tộc bước ra từ mấy bức tranh sơn dầu.

Lúc này, cậu đang rất lễ phép đứng ở cửa, quan tâm Khương Nguyệt: "Mama cảm thấy không khỏe sao? Mama có cần đến bệnh viện thăm khám không? ”

Khương Nguyệt: "...."

Nàng tuyệt vọng lăn qua lăn lại, cho dù có ráng nhớ lại cảnh tượng trước khi ngủ bao nhiêu lần, thì lúc mở mắt ra, Khương Nguyệt vẫn sẽ nhìn thấy căn phòng lạ lùng này.

Cầm điện thoại lên nhìn, thời gian được hiển thị như con dao khiến nàng đớn: Ngày 8 tháng 8 năm 2016.

Những con số lạnh lẽo nhắc nhở Khương Nguyệt rằng, bản thân đã xuyên đến tám năm sau.

Không còn sống trong biệt thự bự chà bá, không còn cự nhau với chị gái, papa thì không biết ở đâu, rồi kế hoạch tỏ tình với crush như đã muốn tan biến thành bọt biển....

Đáng sợ hơn nữa là...

Nàng có hai đứa con.

Bé gái thì trông rất giống Khương Nguyệt, thoạt nhìn bé trông đúng là con cô thật, còn cậu nhóc... Chắc là giống ba, vậy không lẽ, nàng đã kết hôn với một người nước ngoài.

Trái tim Khương Nguyệt như muốn vỡ thành trăm mảnh, không nói nên lời.

Nàng khó chịu vò tóc, nhìn khuôn mặt của chính mình dưới sự phản chiếu của màn hình.

Quả thật đây là khuôn mặt của nàng, nhưng bây giờ nó đã trông trưởng thành rất nhiều.

Nếu nói trước đây vẫn còn một chút non nớt của một học sinh, thì bây giờ nó là một diện mạo hoàn toàn trưởng thành, với quả lông mày cong, đuôi mắt nhếch lên, mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn.

Bình thường, nếu thấy bản thân mình được xinh đẹp như vậy, chắc chắn Khương Nguyệt sẽ liếʍ liếʍ màn hình cả ngày mất. Nhưng bây giờ, nàng lại sững sờ vô cùng, mỗi lần xác nhận đây là mặt mình, nàng lại càng tuyệt vọng hơn.

Không phải là nàng chưa bao giờ đọc truyện xuyên không, nhưng chuyện này, lại xảy ra quá đột ngột, Khương Nguyệt chưa chuẩn bị tinh thần gì hết!

Thấy nàng im lặng một lúc lâu, cậu nhóc đứng ở cửa dường như nhận ra tâm trạng nàng không tốt, vì vậy nhăn mày suy nghĩ, hỏi: "Hình như tối nay, phim truyền hình của Lục Hàn Chi lên sóng, mama đã xem chưa?"

Ngay khi nghe thấy cái tên này, Giang Nguyệt lập tức quay ngoắt thái độ: "!”

Lục Hàn Chi?

Phim truyền hình của Lục Hàn Chi?

Crush Lục Hàn Chi của nàng, thật sự đi đóng phim truyền hình?!

Nghe thấy cái tên có giao điểm với cuộc sống ban đầu của mình, Khương Nguyệt cuối cùng cũng có cảm giác thực tế.

Nàng đứng dậy, muốn ra ngoài bật TV, bất kể thế nào, nàng cũng muốn xem người quen, trong tiềm thức sẽ bài xích những người lạ.

"Hửm, có thấy đâu, tin chuẩn không đấy."

Cậu nhóc dừng lại, đôi mắt xanh lục lộ ra chút nghi hoặc: "Hình như cô ấy.... Diễn phim chiếu mạng?”

Khương Nguyệt: "......"

Nàng liếʍ liếʍ môi dưới, không biết xấu hổ hỏi đứa con zai này: "Phim chiếu mạng là gì vậy?"

Cậu nhóc nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm bấm gì đó.

"Alo, có phải là 115 không?"

"Đây là tòa nhà tiểu khu hồ Tùng Sơn 1001, xin hãy đến càng sớm càng tốt, hình như mama nhà tôi mất trí rồi."

Khương Nguyệt: "?”

Đang định xông lên ngăn cậu lại, đột nhiên, cô bé ngồi nãy giờ ở phòng khách chạy tới, kéo khung cửa, đầu nghẹo sang một bên, giọng sợ sệt:

"Bây giờ mama định xem phim của mommy ạ?"

Khương Nguyệt: "?!”

Nàng đang nghi ngờ lỗ tai của mình: "Mommy? ”

Cô bé rụt cổ lại, ngoan ngoãn đổi lời: "Lục Hàn Chi."

Khương Nguyệt: "...."

Nàng nhìn đứa cậu con lai, rồi lại nhìn cô bé mới gọi Lục Hàn Chi là "Mommy", đầu hiện lên một dấy chấm hỏi to đùng.

"?"

Cái lề gì thốn...