"Lại ngồi xe nữa sao..."
Tôi uể oải dựa đầu vào cửa kính xe. Cảm giác choáng váng, ruột gan cồn cào.
"Mệt mỏi quá đi. Chừng nào cái quá trình di chuyển này có thể kết thúc được chứ."
Tôi bị say xe nhẹ. Nhưng với cái lịch trình di chuyển liên tục như thế này, tôi sắp không chịu nổi nữa.
Tôi chỉ có thể ráng nhắm mắt, bật volume hết công sức để chìm vào giai điệu của bài hát mình thích. Thôi miên bản thân để chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế, tôi cứ gật gù ngủ trên suốt chuyến đi.
Nơi huấn luyện cách trung tâm thành phố khá xa, nằm ở vùng ngoại thành vắng vẻ. Chạy khoảng vài tiếng đồng hồ, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng đến nơi.
Bước xuống khỏi xe, tôi cứ tưởng linh hồn của mình đang bay ra khỏi thân xác tàn tạ này.
Mơ mơ hồ hồ, tôi xếp hàng và nhìn phía hàng trên cùng một chị gái tóc đỏ. Chị ấy mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp, yêu cầu tất cả đồ vật của chúng tôi đều sẽ bị tịch thu.
"Tệ thật đấy. Cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu thiếu điện thoại đây..."
Tôi vu vơ nghĩ, nhưng tay liên tục soạn tin nhắn.
"Mẹ, con đi tập huấn và bị tịch thu điện thoại mất rồi. Mẹ đừng cố liên lạc với con. Bái bai :