Hôm qua làm rơi trâm cài, Thôi Ngữ Ngưng lo lắng cả đêm ngủ không ngon, tìm một lượt tất cả những nơi từng đi qua trong nhà cùng với hết các ngóc ngách trong phòng cũng không thấy bóng dáng.
Chỉ sợ là hôm qua giữa lúc xô đẩy với Tống Giới, đã rơi ở trong căn phòng kia rồi.
Như này thì phải làm sao bây giờ, dù sao cũng là vật riêng của nữ tử, nếu bị người nhặt được, nhận ra thì không ổn.
Hôm nay sau khi tan học, nàng cố ý lề mề trong chốc lát, đợi tất cả mọi người rời đi, mới lặng lẽ lẻn vào trong căn phòng kia.
Nơi đây hẳn là đã được người quét qua, liếc nhìn qua một vòng trong phòng, mặt đất cùng mặt bàn đều sạch sẽ, nàng mới thoáng yên lòng, chỉ cần không bị người nhặt được ở chỗ này, nhặt ở chỗ khác cũng không sao cả.
Nàng mở cửa một cách rón ra rón rén, chuẩn bị rút lui.
Cửa vừa mở ra, một người đứng bên ngoài, Thôi Vũ Ngưng lại càng hoảng sợ.
Nam nhân mặc xiêm y vải thô màu vàng, trang phục kia hẳn là người hầu bên trong học đường.
"Thôi tiểu thư đang tìm cái này sao?" Lý Tứ vừa cười híp mắt vừa lung lay trâm cài một vòng trước mắt nàng, lại thu trở về, "Đây là của cô nhỉ?"
Vậy mà hắn ta lại nhận ra nàng? Thôi Ngữ Ngưng sửng sốt một chút, không nói tiếp, trực giác nói cho nàng biết, người này không phải là người tốt.
Nàng lắc đầu, toan vượt qua hắn ta đi ra ngoài, muốn nhanh chóng rời đi.
"Đừng vội đi nha." Lý Tứ ngăn cản đường đi của nàng, "Hôm qua ta đã nhìn thấy hết, cô với Tống đại nhân ở trong phòng này... Chậc chậc chậc."
Thực ra hôm qua Lý Tứ không nhìn thấy gì cả, chỉ là thấy Tống Giới với Thôi Vũ Ngưng chân trước chân sau rời đi.
Lúc này lại thấy Thôi Ngữ Ngưng cúi đầu không nói lời nào, mặt cũng nghẹn đỏ lên, trong lòng cũng đã tin tưởng tám chín phần mười.
Thôi tiểu thư này, hơn phân nửa là làm chuyện cẩu thả cùng Tống đại nhân ở bên trong, mới có thể có tật giật mình như vậy.
Bí mật lớn như vậy lại bị hắn phát hiện, có thể nào không nhân cơ hội bòn rút một phen?
Nụ cười của Lý Tứ càng sâu: "Thôi tiểu thư, quả thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ta nghĩ, thanh danh của một người con gái rất là quan trọng, nhất là thế gia tiểu thư giống như cô, đúng không?"
Lời hắn nói đầy mơ hồ, nếu là người khác nhất định sẽ không dễ dàng bị lừa.
Nhưng Thôi Ngữ Ngưng chưa quen biết với nhiều hạng người, bị hai câu nói của hắn làm cho giật mình, sự bình tĩnh không nhiều lắm còn sót lại đã bị đánh tan, không khỏi luống cuống: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Thấy tiểu cô nương lộ vẻ e sợ, Lý Tứ lập tức lớn lối: "Ta nghĩ, danh tiết của Thôi tiểu thư, dù sao cũng đáng giá một trăm lượng hoàng kim chứ nhỉ?"
Một trăm lượng hoàng kim? Thôi Ngữ Ngưng mở to hai mắt.
"Thôi tiểu thư, ngày mai nếu không thể đưa hoàng kim cho ta, vậy thì ta cũng không thể quản được cái miệng của mình đâu!"
Lúc này Thôi Vũ Ngưng mới phản ứng tới, người nọ đang muốn mượn chuyện này bắt chẹt vơ vét tài sản.
Nàng không biết nên đối phó như thế nào, đúng là một chữ cũng nói không nên lời.
Lý Tứ thấy nàng ngẩn người đứng đấy hồi lâu cũng không cho một câu trả lời, mất kiên nhẫn, hung dữ quẳng xuống một câu: "Ngày mai ta học, ta sẽ chờ cô ở chỗ gác cổng."
Dứt lời, không biết hắn tiếp tục đi dạo tới nơi nào, mà Thôi Ngữ Ngưng thì đi ra cửa học đường trong tâm sự nặng nề, không biết như thế nào cho phải.
Cửa ra vào chỉ còn một chiếc xe ngựa, hẳn là của nhà nàng, nhưng mà nhìn như thế nào cũng không quá giống với chiếc xe đưa nàng đi vào buổi sáng?
Nàng không dám tùy tiện lên xe, chờ sau khi đến gần, mới nhìn rõ gã sai vặt kia cũng là khuôn mặt xa lạ, đan lúc thấy kỳ quái, bỗng nhiên rèm cửa sổ xe bị vén lên, Tống Giới lộ một nửa mặt, đang nhìn nàng.
"Lên xe."
Xe ngựa của Tống gia rộng rãi lại xa hoa, chứa bốn năm người cũng không chen chúc, giờ phút này trong không gian to như vậy chỉ có một mình Tống Giới, ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
"Sao mà muộn như vậy mới ra?" Tống Giới thấy sắc mặt tiểu cô nương không tốt, không nhìn hắn cũng không tiếp lời nói, hỏi thêm một câu.
Ai ngờ vừa hỏi những lời này ra miệng, Thôi Ngữ Ngưng đối diện vậy mà bật khóc.
"Làm sao vậy?" Tống Giới cau mày tiến lên hỏi thăm, "Hôm nay bị phu tử dạy dỗ?"
Hắn mới mở miệng, Thôi Ngữ Ngưng lại khóc dữ dội hơn, ấm ức xông lên đầu, nước mắt muốn ngăn cũng ngăn không được: "Ta sẽ không phải ở lại chỗ này nữa, ta phải về Vân Châu rồi."
Đại thúc gác cổng đáng ghét kia, vì sao không đi bắt chẹt Tống Giới, lại ức hϊếp một nữ hài tử như nàng?
"Chớ nói nhảm, lúc này thì quay về Vân Châu cái gì." Tống Giới rút khăn thay ra lau nước mắt cho nàng, nghe nàng nói phải về nhà, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, vì vậy nhẫn nại dỗ dành, "Ai ức hϊếp nàng rồi? Có ta ở đây, nhất định sẽ thay nàng dạy hắn."
Thôi Ngữ Ngưng chôn ở trong lòng ngực của hắn, vừa nức nở vừa kể cho Tống Giới biết chuyện Lý Tứ bắt chẹt vơ vét tài sản của nàng như thế nào.
Sau khi Tống Giới nghe xong, cười xùy một tiếng, cũng không để tâm tới lời mà tên Lý Tứ kia đe dọa.
Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng dọa nàng sợ tới mức khóc sướt mướt, sau này đi theo hắn, vô cùng có khả năng sé là nguy nan trùng trùng điệp điệp, chẳng phải là sẽ ngày ngày rửa mặt?
Vừa vặn, để cho tên Lý Tứ không có mắt này giúp nàng luyện gan một chút cũng được.
Dưới sự an ủi dịu dàng của Tống Giới, cuối cùng Thôi Ngữ Ngưng vẫn ngừng khóc, thanh âm ông ông hỏi hắn: "Vậy ngày mai làm sao bây giờ?"
"Mặc cho hắn ta nói cái gì, nàng cũng không có cần phản ứng, sau buổi tan học ngày mai thì đi chậm một chút, ta chờ nàng ở chỗ người gác cổng."
Lời này làm cho Thôi Vũ Ngưng an tâm không ít, Tống Giới giỏi giang như vậy, nhất định có thể giải quyết việc này.
"Chảy nước mắt vì cái loại người này, thật là không đáng." Sau khi dỗ dành được Thôi Ngữ Ngưng, Tống Giới nắm tay nàng, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, "Hôm qua còn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, ca ca nhớ nàng cả đêm không ngủ."
"Một đống tuổi rồi, ngài có thể đứng đắn một ít hay không." Thôi Ngữ Ngưng đẩy hắn một chút, lỗ tai cũng bị lời thổ lộ trắng trợn của hắn làm cho đỏ bừng, bắt đầu trở nên xấu hổ và giận dữ.
Không qua được cửa này rồi, Tống Giới cũng biết vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Vậy thì xin Vũ Ngưng thương xót, thương cho kẻ già ta đây."
Hắn nắm tay của nàng đè xuống dưới người mình, vốn là một bọc thịt mềm, sau khi bị bàn tay nhỏ bé non mềm của Thôi Vũ Ngưng sờ soạng vài cái, vậy mà chậm rãi phình to cương cứng.
"Tại sao có thể như vậy?" Thôi Vũ Ngưng có chút khóc không ra nước mắt, "Rõ ràng, rõ ràng vừa mới còn..."
Vừa mới còn mềm nhùn nhũn, sao nhanh như vậy đã cứng ngắc?
Tống Giới nhìn như không thấy, hôn lên môi nàng, bàn tay tuồn vào từ cổ áo của nàng, xoa nắn luồng da thịt mềm mại kia một cách dịu dàng.
Thôi Vũ Ngưng bị hắn hôn tới mất hồn, vẻ mặt ửng hồng, cả người bủn rủn trong lòng ngực của hắn dậy không nổi.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Tống Giới biết là đã đến nơi, trầm giọng nói chuyện với người ở ngoài thùng xe: "Ngươi lui ra đi, phân phó xuống dưới, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng đừng quấy nhiễu."
"Vâng."
Thôi Vũ Ngưng không biết hắn muốn làm cái gì, hai mắt còn có chút mê ly: "Đây là muốn làm gì vậy?"
Tống Giới ghé vào bên tai nàng: "Đợi lát nữa rồi nói, khóc lâu như vậy, để ca ca giúp nàng thoải mái một lúc đã."
————————