(Hoa Cỏ May: Cảm ơn bạn Thu Nguyen và bạn Dua hau khong hat đã để cử cho truyện nha!)
.......
Một chiếc thuyền lá nhỏ nhẹ nhàng lay động, làm cho cả hồ nước yên tĩnh cũng nhộn nhạo sóng xanh.
Tống Giới rút tay khỏi trước ngực Thôi Ngữ Ngưng một cách lưu luyến, rồi uốn lượn hạ xuống dọc theo eo bụng, vén quần áo của nàng lên thò vào trong, cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng đè lên trên thịt mềm giữa hai chân nàng.
"Có phải nơi đây không?"
Còn chưa đợi nàng trả lời, hắn lại vươn đầu ngón tay đẩy mép qυầи ɭóŧ ra, kề sát vào da thịt nàng. Bàn tay ấm áp của hắn cứ bao trùm trên hoa huyệt của nàng như vậy, cách bộ lông mềm mại, đã mơ hồ cảm thấy có nước đang chảy ra ngoài.
Hắn dùng ngón giữa xoa nắn hai cái trên miệng hoa huyệt, quả nhiên mật dịch ồ ạt chảy ra bên ngoài theo đầu ngón tay hắn.
"Hay là nơi đây?"
Trong thân thể dần dần dâng lên một cảm giác nóng khô khó hiểu, Thôi Ngữ Ngưng bị Tống Giới dễ dàng trêu chọc tới mê ly, trong hoa huyệt sôi trào từng đợt mật dịch, nàng kẹp chặt bắp đùi, ai ngờ lỗ nhỏ dưới người thế mà lại nương theo mật dịch dút đầu ngón tay của hắn vào.
Thành trong mềm mại chưa từng có vật lạ tiến vào, chỉ một đoạn ngón tay nhỏ đã quấy cho nàng vô cùng đau xót căng tức, hai người si mê trong du͙© vọиɠ, Thôi Ngữ Ngưng cảm thấy thoải mái, ngón tay Tống Giới bị lỗ thịt hút mυ'ŧ, cũng cực kỳ sảng khoái.
Con đường chặt chẽ mềm nhẵn như vậy, nếu như đem côn ŧᏂịŧ dưới thân nhét vào, sẽ sung sướиɠ tới bực nào đây?
Tống Giới rút ngón tay ướt sũng ra, ngả vào trước mắt Thôi Ngữ Ngưng: "Trong huyệt ngứa có khó chịu không? Gọi một tiếng ca ca tốt, ca ca sẽ giúp nàng giải tỏa một phen."
Thôi Ngữ Ngưng khó có thể tin, Tống phu tử đã từng lạnh lùng như băng kia, Tống đại nhân phong vân một cõi trên triều đình, vậy mà sẽ nói ra lời ngả ngớn như vậy với mình.
Nhưng mà dưới thân khó chịu vô cùng, đặc biệt là sau khi bị bàn tay của hắn sờ qua, chỉ cảm thấy khó chịu giống như có vạn con kiến đang gặm cắn.
Thực sự muốn có cái gì nhét vào lấp kín mới khỏe được...
Thấy Thôi Ngữ Ngưng mãi không chịu mở miệng, Tống Giới cũng không khách khí cùng nàng, trở mình ngồi hờ ở trên hông nàng, cúi người ngậm vành tai của nàng bú ʍúŧ trong miệng, hai cánh tay cũng vén vạt áo của nàng ra.
Một đôi vυ' mềm cứ thế bại lộ trong không khí, hai núʍ ѵú màu đỏ đang run rẩy trong bất lực.
Mỗi tay Tống Giới nắm lấy một bên, đè lên thịt vυ' chuyển động xoa nắn, theo sự nhào nặn liên tục của hắn, Thôi Ngữ Ngưng cảm thấy dưới thân lại tiết ra không ít mật hoa, nước chảy ra từ trong lỗ thịt của nàng tựa như nhiễm độc, dính vào đâu, ở đó lại ngứa dữ dội.
Giờ phút này miệng huyệt bị một vòng mật dịch thấm ướt, mặc cho nàng kẹp chặt hai chân như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
"Ca ca tốt, ca ca tốt, tha cho ta đi..."
Nàng rốt cuộc vẫn phải khuất phục, gần như sắp phải rơi lệ, ngược lại không phải vì kêu một tiếng ca ca tốt này mà cảm thấy thẹn, Tống Giới lớn hơn nàng trọn vẹn chín tuổi, lại là quan đồng liêu của cậu nhà mình, bàn về bối phận nên gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Sao có thể rối loạn cương thường như vậy?
Nếu Tống Giới biết được suy nghĩ trong nội tâm nàng, không biết sẽ phải hờn dỗi bao lâu, nhưng giờ phút này chiếm được lợi ích, trong lòng hắn chỉ cảm thấy muôn phần mừng rỡ, cầm hai luồng vυ' mềm chụm lại với nhay, phát ra thanh âm bú hút trong trẻo hết tiếng này tới tiếng khác.
Sau khi buông lỏng hai luồng vυ' mềm ra, hắn chuyển xuống dưới người nàng, cởϊ qυầи lót Thôi Ngữ Ngưng ra, lại vén vạt váy nàng lên, gác hai cái đùi nàng trên bờ vai mình, tiến tới trước hoa huyệt của nàng.
Hoa huyệt non mềm ngại ngùng hé mở, hai mảnh cánh hoa cản đường bị nước mưa ướt nhẹp, cửa huyệt khép chặt. Tống Giới chỉ cảm thấy nơi này đặc biệt thơm ngon say lòng người, bèn nghe theo tiếng lòng hé miệng nhẹ cắn lên thịt mềm trên cửa huyệt một cái.
Sau đó ngậm miếng thịt kia vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng nghiền hai cái, bỗng nhiên trong miệng nóng lên, một dòng mật dịch trào ra.
Tống Giới nuốt mật nước vào bụng, ngẩng đầu trêu chọc Thôi Ngữ Ngưng: "Muội muội ngoan, làm sao muội biết ca ca đang khát nước?"
Bờ môi hắn còn dính từng vệt tơ bạc, lại được ánh mặt trời chiếu sáng, bộ dạng khêu gợi lại phóng đãng này, một trời một vực với áo mũ chỉnh tề ngày thường.
Thượng Thư Lệnh đại nhân khẩu chiến với quần chúng nho gia uy phong tới thế nào, lại hút vυ' liếʍ huyệt nơi chốn không người, ai có thể tin đây?
Hoa huyệt Thôi Ngữ Ngưng bị hắn cắn một cái không nhẹ không nặng, lại nghe lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ phóng đãng như vậy, lúng túng uốn éo thân thể, trong lúc lơ đãng, hai chân lại kẹp chặt đầu của hắn.
Tống Giới bật cười, hô hấp nóng rực phun trên miệng hoa huyệt, lại gợi lên trong huyệt một cơn xao động. Trong lòng Tống Giới không khỏi đắc ý, ai nói những gì viết trên giấy là nông cạn, hắn chẳng qua chỉ mới đọc có vài tập tranh diễm tình, cũng đã có thể làm cho Thôi Ngữ Ngưng lêи đỉиɦ hai lần?
Hắn nếm được mùi vị tuyệt vời của hoa huyệt, càng thưởng thức bộ dáng mê đắm yêu kiều vì hắn mà có của nàng. Tống Giới duỗi tay ra đè chặt hai chân đạp loạn của nàng, đầu lưỡi thì vươn vào một cách vội vàng.
"Ối… —— "
Thôi Ngữ Ngưng hít vào một hơi sâu, từ lúc đầu lưỡi mềm mại linh hoạt vừa luồn vào, thành trong đã tự động co rút lại trong vô thức, khắp nơi đều là vách thịt gây trở ngại, Tống Giới chỉ cảm thấy muốn thọc đầu lưỡi vào sâu hơn vài phần cũng khó khăn.
Không dễ dàng tìm được khe thịt nhỏ, hắn tự tay bới khe huyệt của nàng ra, muốn cho nó hở to thêm một chút, nhưng mà lại bị sự chặt chẽ với tầng tầng trở ngại bên trong ngăn cản đường đi, hắn không thể không bắt đầu thở hổn hển.
Rốt cuộc là làm sai chỗ nào, vì sao muốn chen vào cũng chen không lọt chứ?
Hắn thử liếʍ láp, gặm cắn, lật gẩy, giày vò huyệt mềm của nàng đến lầy lội tơi tả, Thôi Ngữ Ngưng nào chống lại được trêu chọc như vậy, liên tiếp cao trào phía dưới sự thử nghiệm của Tống Giới, cả người không thể dùng nổi chút sức nào, mềm nhũn nằm một bên, mặc cho hắn loay hoay.
Tống Giới càng nghĩ, cảm thấy có thể là bởi vì đầu lưỡi quá mềm mại, hắn bèn duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng đảo vào, quả nhiên vào được sâu hơn một ít so với đầu lưỡi.
Một nửa đầu ngón tay bị hút xoắn, hắn cũng không dám chọc vào quá sâu, muốn phá xử thì phải dùng dươиɠ ѵậŧ dưới háng, làm sao có thể để đầu ngón tay được lợi? Tống Giới vòng ngón tay vài vòng, đút vào quấy nhiễu qua lại bên trong âʍ đa͙σ.
Thân thể Thôi Ngữ Ngưng được hắn dẫn dẵn bắt đầu chuyển động, hai luồng vυ' trước ngực cũng lay động theo, da thịt trắng nõn dụ hoặc đôi mắt Tống Giới, hắn nằm nghiêng bên cạnh bú ʍúŧ vυ' nàng, ngón tay thì tiếp tục moi móc.
Mặc cho Thôi Ngữ Ngưng cầu xin như thế nào, hắn đều kiên quyết không để ý, cho đến khi trong lòng bàn tay đều là mật dịch, trên thịt vυ' trắng nõn bị hắn gặm cắn tràn đầy vết đỏ với dấu răng, mới dừng lại.
Hắn cắn lỗ tai của nàng: "Muội muội ngoan, muội thoải mái rồi, ca ca vẫn còn cứng ngắc đây này."
Dứt lời bèn cầm lấy tay Thôi Ngữ Ngưng, đè lên thân dưới sưng to của mình.
Thôi Ngữ Ngưng nhớ tới ngày ấy sau khi trở về mới phát hiện, miệng cũng bị hắn chọc rách, run run rẩy rẩy: "Đừng, đừng bảo ta ngậm nữa."
Tống Giới dịu dàng vuốt tóc nàng: "Không bắt nàng ngậm, vậy nàng dùng tay an ủi nó nhé."
Côn ŧᏂịŧ sưng to được thả ra, lúc Thôi Ngữ Ngưng giữ nó trong tay, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt, nếu còn phình to hơn nữa, chỉ sợ một tay cũng cầm không được.
Tống Giới dạy nàng tuốt côn ŧᏂịŧ như thế nào, lúc được tay ngọc thon nhỏ của nàng giữ trong lòng bàn tay, thoải mái hừ một tiếng.
"Muội muội đúng là báu vật trời sinh, chỉ dạy dỗ một lúc, lại thành thạo như vậy." Tình cảm của hắn với nàng là khó có thể ức chế, đặc biệt và lúc động tình lại càng trở nên mặn nồng.
"Nàng là của ta, của một mình ta."
Sau khi khuấy động hồi lâu, Tống Giới khẽ than thở, xuất hết ra trong tay nàng.
Tình yêu nồng cháy tràn đầy, làm cho xuân sắc cũng trở nên điên cuồng.
Chỉ là sau khi vui thích, Tống Giới lại có chút đau đầu.
Nên giải thích chuyện này như thế nào cho nàng đây?