Hôm sau tan học, Tống Giới dẫn Thôi Ngữ Ngưng ngồi thuyền bơi hồ.
Buổi chiều mùa xuân, ánh mặt trời như mảnh vàng bị cắt vỡ rơi lả tả trên mặt hồ, Tống Giới đội một chiếc mũ rộng vành ngồi chèo thuyền ở phía mũi thuyền, Thôi Ngữ Ngưng thì ngồi ở bên trong mui thuyền bằng trúc tránh nắng, Tống Giới không cho nàng làm chuyện gì cả, nàng chỉ yên tĩnh ngắm nhìn hắn chèo thuyền, tinh thần thì bay xa ở đâu đâu.
Một người nam nhân cao quý lạnh lùng nắm lấy mái chèo lại không hề có chút khác thường nào, chiếc mũ rộng vành che kín nửa trên mặt góc cạnh hoàn mỹ của hắn, trong nét tuấn tú mang theo một tia tà khí quyến rũ, ánh mắt của hắn nhìn về phía gợn nước một cách hết sức chuyên chú, dưới sống mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng đang nhẹ mím lại, dường như đã nhận ra ánh mắt của Thôi Ngữ Ngưng, Tống Giới bỗng nhiên mở miệng hỏi ——
"Hôm nay đã học được những cái gì rồi?"
Vốn còn đang chống má hưởng thụ ánh mặt trời, Thôi Ngữ Ngưng lập tức thu tay, ngồi thẳng người một cách nghiêm chỉnh, cứ như đang nghe Tống Giới dạy học, nghĩ đến câu hỏi của Lục phu tử hôm nay, trên má nàng bay lên hai ráng mây đỏ đáng ngờ.
"Không có gì đặc biệt, Lục phu tử giảng về Trang Tử."
Thuyền đi đến phía trong cùng của bờ nam, chỗ này chẳng có mấy dấu vết người đi lại, mảng lớn cỏ lau vừa vươn mầm mỏ, những cành già khô khốc còn đứng thẳng nhẹ chập chờn theo làn gió thổi. Tống Giới cất mái chèo, tháo xuống mũ rộng vành rồi ngồi xuống bên người Thôi Ngữ Ngưng.
Bên trong mui thuyền vốn nhỏ hẹp, sau khi hắn ngồi vào, hai người không thể không dính sát lại với nhau, trái tim Thôi Ngữ Ngưng nhảy thình thịch, vô cùng hoảng hốt.
Hôm nay sau khi Lục phu tử dạy học, bỗng nhiên nói vấn đề, trên đời này có cái gì vừa cứng lại vừa mềm?
Đầy trong đầu Thôi Ngữ Ngưng đều là hình ảnh không thể tiết lộ với người ngoài với Tống Giới ngày ấy, cùng với cây gậy thịt có thể cứng có thể mềm kia...
Nhưng mà có học sinh trả lời: "Bùn có thể cứng cũng có thể mềm, gặp nước thì mềm, phơi khô sẽ trở nên cứng rắn."
Còn có học sinh khác phát biểu: "Nước vốn mềm, nhưng kết thành băng sẽ cứng ngắc."
Câu trả lời của mọi người đều vô cùng chính xác, nàng chợt cảm thấy bực bội vì những thứ bừa bãi lộn xộn trong đầu mình, trùng Lục phu tử cười híp mắt hỏi: "Thôi gia cô nương, cô nói xem?"
Nàng đơ người, nói gấp: "Lòng người có thể cứng cũng có thể mềm."
Lục phu tử vuốt vuốt râu đi xa, tán dương: "A..., câu nói của trò đã vượt khỏi vật chất tầm người, hơi có chút tuệ căn.
Giờ phút này rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, lại chen lấn bên trong mui thuyền nhỏ hẹp này, nàng cũng không thể hết sức chuyên chú chỉ nhìn mỗi mình sao? Tống Giới cảm thấy hơi chút bị nhục, bàn tay không tự chủ nắm lấy đầu vai nàng.
Thôi Ngữ Ngưng đã không căng thẳng với cứng ngắc như lúc ban đầu, nàng nghiêng đầu hỏi Tống Giới: "Tống công tử, người trong lòng của công tử đã hồi âm cho ngài chưa?"
Tống Giới suýt nữa bị nàng chọc giận tới hộc cả máu mồm, thời khắc dịu dàng thắm thiết như vậy, sao nàng lại có thể nói ra lời sát phong cảnh tới vậy?
Làm gì có người trong lòng nào, cô nương ngốc này.
Nhưng mà dù sao cũng là do mình bịa ra, Tống Giới cũng không khỏi không tiếp tục thêu dệt, hắn thoáng có chút đau lòng cau mày: "Cũng không biết tại sao, còn chưa từng nhận được hồi âm."
Thôi Ngữ Ngưng e sợ cho là cách diễn đạt của mình có chỗ nào chưa được, chọc con gái người ta mất hứng, hỏi vội: "Có phải thư ta viết không tốt hay không?"
"Có lẽ là do ta chậm chạp quá." Tống Giới thở dài, nửa thật nửa giả nói, "Sau bữa tiệc cung ta đã nói rõ ràng với nàng, vì vậy, chúng ta nhất định phải thành công lừa gạt tất cả mọi người."
Ngụ ý, là nên luyện tập cùng nàng nữa?
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.
Lúc ôm người trong lòng vào ngực, Tống Giới vừa vui mừng lại xoắn xuýt, hắn đã ngóng trông có thể hôn nàng mà chẳng chút dối lừa, rồi lại lưu luyến những thời khắc ấm áp không hề kiêng kị gì như vậy.
Nụ hôn khẽ lướt qua lại dần dần sâu nặng, Tống Giới càng thêm ra sức, như cơn mưa bất chợt, nhấp nháp bờ môi mềm mại của nàng, cho đến khi hai cánh môi bị hắn bú ʍúŧ tới đỏ tươi, hắn mới thở phì phò thoáng buông nàng ra, nỉ non một câu: "Sao mà ăn mãi cũng không thấy đủ."
Thôi Ngữ Ngưng từ từ nhắm hai mắt tựa trên đầu vai hắn, đột nhiên cảm giác được vùng ngực mát lạnh, không khỏi ưm một tiếng, hóa ra là Tống Giới đã thò tay vào trong vạt áo nàng.
"Sao tim nàng lại đập nhanh như vậy?" Còn chưa đợi Thôi Ngữ Ngưng chất vấn, hắn đã không vui trước tiên, "Nàng mặc như vậy sao còn có thể hô hấp?"
Thôi Ngữ Ngưng rũ mắt trả lời; "Ma ma đã từng nói, nữ tử phải bên trong trung trinh bên ngoài yên tĩnh, dùng sự yếu đuối làm vẻ đẹp, vì vậy phải dùng vải vóc buộc chặt."
"Ngụy biện mà thôi." Tống Giới lẳng lặng giúp nàng thả lỏng vải vóc trói buộc trước ngực nàng, "Tuổi nàng còn nhỏ, siết chặt như vậy, tổn thương thân thể thì làm sao bây giờ?"
Ai nói nữ tử nhỏ nhắn mềm mại mới là xinh đẹp? Quả thực là phát ngôn bừa bãi!
Những lời này vốn phải nói ra một cách chính nghĩa, nhưng mà sau khi cởi bỏ vải vóc, đôi vυ' mềm mại nhảy ra đã mê hoặc cặp mắt hắn, Tống Giới còn chưa kịp nói ra mấy lời công kích tính thẩm mỹ dị dạng kia, bàn tay đã xoa bóp nó trong vô thức.
Bầu vυ' mềm mịn dẻo căng, nâng ở lòng bàn tay vô cùng trơn mềm, thoáng cầm không được trượt ra khỏi ngón tay hắn.
Thôi Ngữ Ngưng bối rối đẩy hắn một chút: "Không được, ma ma nói, không thể để cho nam tử xa lạ nhìn thấy."
"Được, ngoan cao, cục cưng của ta." Xúc cảm làm hắn nghiện, Thôi Ngữ Ngưng gắt gao níu lấy chỗ vạt áo của mình hở ra, không cho hắn tiếp tục thăm dò vào, Tống Giới nuốt một ngụm nước miếng, dụ dỗ nói: "Bó lâu như vậy, đừng siết hỏng mất, ta xoa bóp cho nàng."
"Không được, không được!" Nàng nắm quần áo thật chặt như trước, vừa rồi lúc bầu ngực bị hắn nâng trong tay, thân dưới hình như lại chảy ra không ít nước nhờn, Thôi Ngữ Ngưng xấu hổ không chịu nổi, chỉ lo lắng lại để Tống Giới nhìn thấy.
Lúc này không ai uống trà, nàng cũng không biết nên tìm lý do gì giải thích.
Tống Giới bây giờ như lang sói ngửi thấy mùi thịt thơm, nào đâu cam lòng nhả ra như vậy. Hắn siết chặt bàn tay, khóa người vào trong ngực, nghiêng đầu liếʍ láp lỗ tai cùng vùng cổ của nàng.
Mỗi một chỗ trên người nàng đều là hương vị ngọt ngào mềm non, thoáng tới gần đã khiến mọi sự lễ độ tan vỡ trong lòng hắn.
Tống Giới quyết, sau khi bắt đầu mấy ngày trước đã là một phát không thể vãn hồi, chuyện khốn nạn gì cũng đã làm hết, bây giờ cũng không quan tâm có thêm một chuyện này, vì vậy hắn vừa gặm cắn cổ nàng vừa lừa gạt.
"Ngày ấy nàng hút ta, hôm nay cũng cho ta hút một cái nhé."
Hắn đẩy ngã Thôi Ngữ Ngưng trong khoang thuyền, cổ áo vốn bị vò túm lại hoàn bị bị bới ra, bàn tay Tống Giới lại luồn vào trong vuốt ve một lần nữa, tay kia thì đỡ gáy nàng, sợ nàng bị va đập ở đâu.
Xúc cảm mềm mại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn, nhìn khuôn mặt ửng hồng hết cả của Thôi Ngữ Ngưng, trong lòng Tống Giới phỉ nhổ chính mình, nhưng mà lại không nỡ buông tay. Hắn bỗng nhiên bóp lấy thịt mềm như lên cơn điên, tùy ý xoa nắn nó thành các loại hình dạng.
Thôi Ngữ Ngưng chỉ cảm thấy nói không ra cảm giác, muốn từ chối hắn rồi lại nói không nên lời. Nàng bị hắn xoa tới cả người đều tựa hóa thành một bãi nước xuân, chẳng còn sức chống cự.
Hoặc là nói, không muốn chống cự.
Chẳng biết tự bao giờ, trái tim đã lặng lẽ rơi vào tay Tống Giới.
Một Tống Giới nói năng thận trọng với người khác, lúc ở cùng nàng thì tựa như biến thành một người khác, lưu luyến dịu dàng, săn sóc quan tâm, khuôn mặt lành lạnh chỉ giãn ra vì nàng, cái khuôn miệng luôn nhớ kỹ kinh luân đại nghĩa kia, chỉ biết dỗ dành nàng hôn hít nghe lời.
Nhưng... Hắn đối xử với người trong lòng của mình, cũng là như vậy sao?
Bỗng nhiên trên ngực lạnh buốt, Tống Giới vậy mà ngậm lấy một núʍ ѵú của nàng.
"Tống Lang, nhẹ một chút——" Nàng kiềm không được cứ mãi suy nghĩ bậy bạ, trong tiếng kêu rên cũng mang theo chút ít khóc nức nở, "Ta khó chịu."
Tống Giới hôn lên môi nàng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
————————————————
Tống ‘Lang’, có đạo đức có chính nghĩa, nhưng không nhiều lắm, đến phiên gặp Tiểu Thôi cô nương thì vừa vặn dùng hết rồi ┓(? ′? `? )┏